Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 17: Hiểu lầm



HIỂU LẦM

Edit: Yunchan

***

“Keng”, một kiếm đâm thẳng tới.

Hàn Ngâm trốn nhanh thế mà vẫn bị mũi kiếm bén đâm rách ống tay áo, lưỡi gió sượt qua da rạch ra một vết xước ứa máu, làm cô giật bắn toát mồ hôi lạnh.

Phương Dữ hoảng hồn, vội vàng kéo cô ra sau lưng, cản thiếu nữ kia lại: “Chút hiểu lầm nhỏ thôi mà, có cần ra tay nặng như vậy không?”

“Hiểu lầm nhỏ?” Chu Tình Nhi tức đến nghiến răng: “Hắn vấy bẩn sự trong sạch của ta!”

Hàn Ngâm hơi lấy lại hồn, chỗ đau ở bên má và cánh tay đều nóng đến bỏng rát, trong lòng có hơi không phục, bèn nuốt lời xin lỗi xuống, núp sau lưng Phương Dữ ló đầu ra nói: “Bánh màn thầu chưa nở, ai thèm!”

Cô mà giận thì chửi người rất chi là độc mồm.

Phương Dữ biết làm vậy là không đúng, nhưng vẫn không kiềm chế được liếc mắt tới trước ngực Chu Tình Nhi.

Màu gan lợn trên mặt Chu Tình Nhi tức tốc phình lên thành màu tôm luộc, không nói không rằng, vung kiếm lên lần hai. Lần này thế kiếm còn hiểm hơn mấy phần, ngay cả Phương Dữ cũng trở thành mục tiêu tấn công của cô ta.

Phương Dữ không mang theo kiếm, chỉ biết luống cuống tay chân che chắn cho Hàn Ngâm thoát khỏi đường kiếm, trong phút chốc nguy cơ trùng trùng, vô cùng nguy hiểm.

Hàn Ngâm thấy tình thế xấu đi, cứ rầy rà tiếp kiểu này thể nào sớm muộn cũng bị đâm trúng, còn làm liên lụy tới Phương Dữ. Thế là cô quay đầu chạy như bay lên vách núi, vừa chạy vừa la lên không phục: “Thật là không biết phân biệt phải trái! Sờ có một cái mà tính là làm bẩn sự trong sạch, thế cô sờ mặt ta thì không tính chắc! Cô có đền lại sự trong sạch cho ta không?”

Chu Tình Nhi thấy tới nước này mà Hàn Ngâm còn dùng lời lẽ nhơ bẩn để trêu ghẹo mình, lập tức xách kiếm truy kích.

Trên Tẩy Tâm Nhai, Lạc Vân Khanh nghe thấy động tĩnh, vừa định đứng lên để xuống dưới kiểm tra, thì đã thấy Hàn Ngâm chạy bổ tới, xô mạnh vào lòng hắn, ôm chặt eo hắn la hét: “Thần tiên ca ca, cứu mạng!!”

Sắc mặt hắn chuyển lạnh, giơ tay muốn kéo cô ra: “Không có chút phép tắc nào, buông ra!”

Hàn Ngâm phớt lờ, ôm hắn chặt hơn: “Có người muốn giết ta!”

Nói bậy!

Lạc Vân Khanh vừa định mắng cô, thì chợt thấy Chu Tình Nhi xách kiếm đuổi theo với gương mặt đỏ bừng, không khỏi nhướng mày hỏi: “Chu sư muội, thế này là sao?”

Mắt Chu Tình Nhi nhất thời rưng rưng, nét mặt hết sức uất ức: “Lạc sư huynh, hắn… hắn khinh bạc ta…”

Lạc Vân Khanh đen mặt, không hiểu đều là con gái thì làm sao khinh bạc nhau cho được.

Hàn Ngâm biết rõ lý lẽ tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương, lập tức oan ức tố cáo theo.

Cô chỉ vào mặt mình cáo trạng: “Huynh xem huynh xem, cô ta đánh mặt ta sưng phù đây nè!”

Lạc Vân Khanh sụp mắt nhìn, quả nhiên, trên mặt cô là năm dấu tay rất rõ, xem ra cái tát tai này không nhẹ chút nào.

Cô vén ống tay áo lên tiếp: “Huynh xem huynh xem, cắt chảy máu, nếu ta không né nhanh, thì nửa cánh tay cũng bị cô ta tháo xuống rồi!”

Nói miệng không bằng chừng, mắt thấy mới là thật, đây thật là quá phận!

Ánh mắt Lạc Vân Khanh nhìn về phía Chu Tình Nhi đã giăng hai tầng sương lạnh: “Chẳng hay Chu sư muội giải thích chuyện này thế nào?”

Hàn Ngâm đã làm thì làm tới bến, lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy! Cô còn nói ta khinh bạc cô, chứng cứ đâu?”

Chuyện này làm sao có chứng cứ được chứ?

Ngực Chu Tình Nhi nghẹn tới phát ức, nhưng lại ngượng không dám mở miệng nói mình bị sờ ngực, rồi lại nhìn thấy ý lạnh trong mắt Lạc Vân Khanh, thoắt cái bi thương trỗi dậy, “Oa” một tiếng khóc òa lên.

Bấy giờ Phương Dữ mới đuổi tới nơi, gãi đầu lắp ba lắp bắp giải thích lại chuyện vừa rồi.

Lạc Vân Khanh lập tức quét mắt liếc Hàn Ngâm.

Cô lè lưỡi nói: “Được rồi, ta bất cẩn đụng phải vị tỷ tỷ này, là ta sai, ta bồi thường. Nhưng ta cũng nói rồi đó, tỷ tỷ không thể vì hành động vô tâm của ta mà mượn kiếm đâm người đúng không? Nếu ta không né nhanh thì đã bị đâm chết mất đất rồi, tới khi sư phụ về, làm sao Lạc sư huynh nói lại với lão nhân gia đây?”

Nửa câu đầu nghe còn hợp tình hợp lý, Lạc Vân Khanh còn khẽ gật đầu, nào ngờ cô lại quay ngoắc thái độ, phủi hết cục diện rối beng này cho hắn! Hắn lạnh lùng hỏi: “Ta còn đang diện bích suy ngẫm, ngươi chết hay sống liên quan gì tới ta?”

Hàn Ngâm đớ ra, Chu Tình Nhi nín khóc bật cười.

Lúc này Lạc Vân Khanh mới lên tiếng hòa giải: “Chu sư muội, nếu đã nhận sai rồi thì việc này hãy bỏ qua đi.”

“Không được!” Chu Tình Nhi không cam lòng: “Hắn nhận sai chẳng có chút thành ý nào, nói chi việc này mà đồn ra ngoài, muội còn mặt mũi đâu gặp người nữa!”

Cô ta vẫn nhất quyết không chịu buông tha, Hàn Ngâm cũng giận rồi, bèn lẩm bẩm một câu: “Ừ, không còn mặt mũi gặp người thì vừa hay có thể yên tâm tu tiên, cũng đỡ phải vất vả leo núi suốt ngày.”

Trên Tẩy Tâm Nhai chỉ có mỗi Lạc Vân Khanh đang bị phạt, nguyên nhân Chu Tình Nhi lên đây vừa liếc qua đã hiểu ngay. Thế nên câu này vừa thốt ra, mặt Chu Tình Nhi đã ửng hồng, sau đó chuyển sang trắng bệch, chuôi kiếm trong tay đã bị bóp chặt cứng, có dấu hiệu sắp nổi cáu thêm bận nữa.

“Được rồi!” Lạc Vân Khanh quát: “Hàn sư muội, muội bớt tranh cãi lại đi!”

Sư… Sư muội.

Chu Tình Nhi lập tức ngơ ngẩn.

Phương Dữ trừng to mắt, cằm thiếu chút nữa đập lên chân, lát sau, mặt hắn đỏ bừng lên, lúng túng giả ho khan.

Hàn Ngâm không thể mặc cho người khác ức hiếp không như vậy được, trong lòng cô vẫn đang tức Chu Tình Nhi, cho nên vẫn quấn chặt lấy Lạc Vân Khanh, cười đến là ngoan ngoãn: “Được rồi, muội nghe lời sư huynh, không nói gì nữa đâu.”

Ái tình quả là thứ khiến lí trí của người ta mù quáng.

Rõ ràng Hàn Ngâm còn chưa tới tuổi cập kê, đứng ở bên cạnh Lạc Vân Khanh cũng chỉ như bé gái không muốn xa rời huynh trưởng, hơn nữa cử chỉ thân mật này là bày ra để chọc giận người ta, nên chỉ có hài hòa chứ không tục tĩu, vậy mà trong lòng Chu Tình Nhi như lật đổ cả bình dấm chua, mùi chua bay phấp phới, ngay cả Phương Dữ trì độn cũng nhận ra chỗ bất thường.

Phương Dữ vội đánh lạc hướng, vẫy vẫy tay với Hàn Ngâm: “Tay muội còn đang chảy máu, lại đây, ta băng bó cho muội.”

Linh khí tu tiên được phân theo ngũ hành, Phương Dữ thuộc Kim, rõ ràng không hợp để chữa thương.

Còn Lạc Vân Khanh thì thuộc Thủy, chỉ cần làm một thuật khép miệng nho nhỏ, quét nhẹ ngón tay lên chỗ đau của Hàn Ngâm, lập tức một tia sáng lướt qua, vừa chạm đã ẩn, cầm lại máu chảy.

“Cảm ơn sư huynh.” Hàn Ngâm cười rất ư ngọt ngào.

Chu Tình Nhi tức tới nỗi thiếu điều méo mũi, nhưng không tài nào vạch ra lỗi sai của Hàn Ngâm.

Lạc Vân Khanh lúc này mới hỏi: “Chu sư muội lên núi có việc gì?”

Đáng lẽ không muốn nói, nhưng rốt cuộc vẫn không cam lòng, Chu Tình Nhi cụp mắt đáp: “Muội làm hai loại điểm tâm, nghĩ sư huynh ở trên núi thanh tu khổ cực, nên mới mang một ít cho sư huynh nếm thử.”

Nói rồi cô lấy từ trong túi Càn Khôn ra hai đĩa điểm tâm và một đôi đũa ngà voi, đặt chỉnh tề trên tảng đá bên cạnh.

Điểm tâm rõ ràng là mới ra lò, còn tỏa ra hơi nóng hầm hập.

Sắc mặt Lạc Vân Khanh không thay đổi, chỉ đáp một tiếng: “Làm phiền.”

Hàn Ngâm ở bên lại kéo ống tay áo hắn: “Sư huynh, muội đói bụng.”

Chẳng cần hỏi, kết cục của hai đĩa điểm tâm này là Lạc Vân Khanh chỉ ăn một miếng mang tính tượng trưng, hơn phân nửa còn lại là vào bụng Hàn Ngâm, đã thế cô còn ngoắc Phương Dữ: “Hơi ngọt, nhưng còn ăn được, Phương sư huynh ăn thêm một miếng đi.”

Quả nhiên, nếu so da mặt dầy, Hàn Ngâm đứng thứ nhì thì không ai dám nhận ngôi đệ nhất!

Chu Tình Nhi tức mà chẳng làm được gì, đành phải vội vã cáo từ, nếu ở lại tiếp nói không chừng cô sẽ hết nhịn nổi cướp lại đĩa điểm tâm ném lên mặt Hàn Ngâm, rước lấy sự bất mãn của Lạc Vân Khanh lần nữa mất.

~ Hết chương 17 ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.