Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 16: Vô sỉ



VÔ SỈ

Edit: Yunchan

***

Quãng thời gian sau đó, Hàn Ngâm luôn bề bộn nhiều chuyện.

Đầu tiên cô đã hỏi thăm Phương Dữ, biết cách thức tu luyện của mình không sai, bèn quấy lấy hắn ba bốn ngày liền, hỏi hết toàn bộ số tâm pháp còn lại. Đây không phải do cô nóng lòng đạt thành, mà là muốn mượn cơ hội này để học thêm ít chữ.

Sau đó vào mỗi sáng sớm cô sẽ nhẩm lại số chữ mới này nhiều lần, cho tới khi kiểu chữ và ý nghĩa đều thuộc nằm lòng, còn ban đêm thì lục giá sách, tìm một hai quyển sách đơn giản đọc qua một lần mới lên giường nghỉ ngơi. Số thời gian còn lại trong ngày, tất nhiên là dùng để ngồi tu luyện, mỗi lần ngồi xuống là mấy canh giờ không nhúc nhích.

Bản thân có thiên phú tu tiên hay không, cô không rõ lắm, nhưng cô biết mình có nghị lực, bởi vậy chừng mười ngày sau, rốt cuộc cô đã nhận ra sự tồn tại của luồng linh khí trong truyền thuyết đó, thế là vội vã đưa linh khí vào trong cơ thể dựa theo tâm pháp, sau khi dẫn đi khắp kinh lạc và huyệt mạch, thì tích trữ lại trong đan điền.

Quá trình tu luyện nói thì đơn giản, nhưng làm thì thật khó, một luồng linh khí như có như không, cô phải tốn cả một ngày mới thu về cho mình sử dụng được. Chẳng qua sau khi nắm bắt được nguyên lý, suy ra một ít kinh nghiệm và bí quyết để cảm nhận và tích trữ linh khí xong, tốc độ tu luyện của cô cũng nhanh lên rất nhiều. Chưa đầy hai tháng, luồng linh khí tán loạn trong đan điền lúc đầu đã có thể tụ lại, mặc dù chỉ nhỏ như hạt gạo, nhưng cũng ngưng tụ mà không tán, chậm rãi lưu chuyển theo hơi thở của cô.

Tục ngữ có câu một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian.

Hàn Ngâm vốn cho rằng câu này chỉ là thổi phồng, nhưng đến khi bản thân tu luyện mới biết, nhìn thì như ngồi ỳ ra đó mấy tháng dài dằng dặc, vô cùng nhàm chán, nhưng sau khi tiến vào cảnh giới, lại cảm giác chỉ trong nháy mắt.

Nếu như hôm nay Phương Dữ không tới tìm cô, thì có khả năng cô còn muốn mắt nhắm mắt mở tu luyện tiếp mà chẳng biết thời gian là gì.

Đương nhiên, Phương Dữ là kiểu người vĩnh viễn không biết gõ cửa, cứ thế mà vác theo bộ mặt mừng rỡ nằm bò lên bệ cửa sổ của cô, may mà lúc này cô không làm mấy chuyện riêng tư đại loại như thay y phục, cô chỉ nhìn hắn chằm chằm mấy giây, sau đó rất bình tĩnh hỏi: “Phương sư huynh, gặp chuyện tốt gì à?”

Phương Dữ hưng phấn nói: “Sư phụ xuống núi!”

Hàn Ngâm sửng sốt: “Xuống làm gì?”

“Chẳng phải vẫn chưa tìm được Tô Tinh Trầm sao, chưởng môn bảo người đi giúp một tay.”

Hàn Ngâm hơi nhướng mày, tuy không biết rốt cuộc thì Tô Tinh Trần đã trộm chí bảo gì của sư môn, nhưng nhìn thái độ tìm người ráo riết của Cửu Huyền, thì nhất định chí bảo này rất quan trọng.

Phương Dữ nhảy qua cửa sổ, vỗ tay nói: “Không nói chuyện này nữa, ta sắp chạy tới Tẩy Tâm Nhai gặp Lạc sư huynh, sang đây hỏi ngươi một tiếng, ngươi có đi không?”

“Đi!” Hàn Ngâm đứng dậy rất quả quyết.

Nhưng hai người vừa đi tới cửa, cô bỗng dừng bước: “Cứ đi tay không như vậy thôi sao?”

Phương Dữ bị câu hỏi của cô làm đờ ra: “Còn cần mang theo thứ gì à?”

Hỏi lạ, tên sư huynh này quả nhiên cẩu thả, không quan tâm tới thường thức!

Hàn Ngâm liếc hắn, bấm ngón tay đếm: “Ăn chơi dùng, dầu gì Lạc sư huynh cũng cần. Tuy ta chưa từng tới Tẩy Tâm Nhai, nhưng sư phụ phạt huynh ấy đến đó suy ngẫm, bảo đảm chỗ đó chẳng có mấy thứ này.”

“Không có.” Phương Dữ sờ sờ đầu: “Do ích cốc nên huynh ấy không cần ăn gì hết, chơi thì càng đừng hỏi, ngươi xem huynh ấy có lòng dạ để chơi chắc? Về phần dùng, hình như cũng chẳng có cái gì cần thiết.”

Người tu tiên quả nhiên sinh hoạt qua loa, sắp đạt tới trình vô dục vô cầu rồi!

Hàn Ngâm bất đắc dĩ nói tiếp: “Huynh lo huynh ấy cần hay không làm gì, tiện thể mang tới ít đồ thể hiện tấm lòng cũng tốt chứ sao.”

Phương Dữ không biết nên mang thứ gì, tiếp tục sờ đầu, mắt ngó quanh quất, cuối cùng chạy về viện của mình bê một chậu mắc cỡ tới: “Tặng cái này đi, ngắm được mà chơi cũng được luôn.”

Nói rồi hắn chọt ngón tay lên lá cây, phiến lá đột nhiên khép lại như bị ngứa.

Hàn Ngâm đỡ trán muốn té xỉu, cô chịu thua hắn rồi!

Ở Tẩy Tâm Nhai, khi trông thấy cây mắc cỡ của Phương Dữ, Lạc Vân Khanh chẳng phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế thanh bần điềm nhiên. Nhưng khi nhìn thấy cặp thỏ rừng Hàn Ngâm xách tới, thì khóe miệng hắn bỗng giật giật mất kiểm soát.

Vậy mà Hàn Ngâm còn rất ân cần, mỉm cười lấy lòng, dúi con thỏ rừng vào trong ngực hắn: “Hai con thỏ này đẹp ghê chưa, ta chọn lâu lắm đó.”

Lạc Vân Khanh cau mày: “Mang tới đây làm gì?”

Phương Dữ nhịn cười: “Hắn nói có thể ngắm, có thể chơi, còn có thể ăn.”

Khóe miệng Lạc Vân Khanh lại giật thêm trận nữa.

Hàn Ngâm có hơi bực: “Không đúng sao? Dù sao vẫn tốt hơn chậu mắc cỡ kia, không thể ăn!”

Lạc Vân Khanh im lặng một lát rồi nói: “Thả đi.”

“Hả?”

Hắn nới lỏng tay, con thỏ rừng lập tức nhảy ra khỏi ngực hắn: “Ta không ăn thỏ, cũng không có thời gian nuôi chúng.”

Thỏ rừng nhảy hai cái trên mặt đất, rồi phóng vọt ra ngoài.

Cô phải tốn hai viên Tinh Linh thạch mới mua được đó!

Hàn Ngâm giậm chân “Ối” một tiếng: “Huynh không cần thì ta cần! Sao nói thả là thả liền vậy hả!”

Vừa nói cô vừa tất tả đuổi theo, Tinh Tinh thảo trong hậu viện của cô đã mọc lút rồi, cô phải bắt thỏ rừng về ăn cỏ.

Tu luyện hơn hai tháng, trong đan điền đã tích trữ được một ít linh khí, tuy Hàn Ngâm chưa có cảm giác gì khác, nhưng tai mắt đã dần rõ hơn, tay chân cũng linh hoạt hơn trước rất nhiều. Có điều tốc độ dí bắt vẫn chưa thể so với thỏ rừng, chỉ chậm hơn một chút nên trong phút chốc vẫn không đuổi kịp.

Tẩy Tâm Nhai được cô lập với bên ngoài, một mặt là vách đá dốc đứng, đối diện với ngọn núi là thác nước có khí thế bàng bạc như phi long trên chín tầng mây, bên dưới là hồ sâu vạn trượng. Mặt còn lại thì khá bằng phẳng, cỏ dại rừng hoang trải rộng ngút ngàn, bên trong còn có vô số dây leo giăng mắc chằng chịt, chỉ có một con đường hẹp quanh co ở giữa là thông lên đỉnh núi, nhưng cũng cực khó đi.

Đường núi dốc lại còn trơn trượt, Hàn Ngâm đuổi ra sau đỉnh núi rồi xông thẳng xuống dưới, thấy con thỏ rừng đột ngột bẻ ngoặt, nhảy vào trong bụi cỏ hoang biến mất tăm, cô lại đang đà chạy tới không hãm được bước chân, lập tức kêu thét lên theo quán tính.

“Á —–”

Lúc này cô mới quýnh lên, đường núi trước mặt chuyển ngoặt đột ngột, nếu không dừng chân lại được, cô sẽ lao thẳng vào trong rừng cây, thế là cô vội hét ra tiếng: “Lạc sư huynh, Phương sư huynh, giúp một tay kéo ta lại với, ta… ta dừng không được…”

Còn chưa hét hết câu, đúng lúc này ở chỗ ngoặt có một người đi vòng qua, người nọ đâu ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hàn Ngâm xông thẳng tới, ngay trong tích tắc ngỡ ngàng này, thân thể đã bị đụng uỵch một phát, dội ngược về sau, té oạch vào rừng cây.

“Đau… đau quá…” Hàn Ngâm cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều lệch vị trí, đau muốn ná thở.

Cô hít vào một hơi khí lạnh, cố gắng nhích người.

Nhưng chỗ mà tay tiếp xúc có hơi kỳ lạ, mềm mềm êm êm, còn đàn hồi co dãn, cô té tới lơ mơ, nhất thời không phản ứng kịp, còn dùng sức ấn ấn xuống, kết quả là —–

“Bốp” một tiếng, mặt cô đã trúng một cái tát trời giáng, theo sau đó là tiếng mắng chửi: “Vô sỉ!”

Bị té đã đủ choáng, giờ còn bị đánh không hiểu lý do, Hàn Ngâm phản ứng chậm chạp, cúi đầu nhìn xuống, đến đây mới phát hiện người bị cô đụng vào là một thiếu nữ thanh xuân, trên gương mặt thiếu nữ giăng mây đỏ, hai mắt như phun lửa, đang dùng ánh mắt cực kỳ hung tợn, hận không thể giết người để trừng cô, mà hai tay của cô thì —-

Ợ, chính là ấn lên ngực của cô gái kia!

Thảo nào cảm giác lại kỳ kỳ…

Ý nghĩ này vừa chớp qua óc, cô còn chưa kịp có hành động tiếp theo thì đã bị người phía sau tóm áo xách lên, người nọ còn luôn mồm xin lỗi thay cô: “Xin lỗi, Chu sư muội, tiểu sư đệ này của ta không phải cố ý đụng vào chỗ nhạy cảm của muội đâu, chẳng là hắn vừa dí theo con thỏ…”

Tiểu sư đệ!

Thấy sắc mặt của cô gái kia sắp trướng thành màu gan lợn, trong lòng Hàn Ngâm kêu khổ không ngừng.

Phương Dữ sư huynh, huynh chắc huynh không phải tới đây để gây thêm phiền chứ?!

~ Hết chương 16 ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.