Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 167



Trần Tuyết về đến khách sạn nghĩ lại mọi chuyện vô cùng đau đầu.

Nếu Dương Thái Huy nghĩ không thông, thì hơn 5 tháng tới cô vẫn phải chạm mặt anh ta.

Cô đã cho anh ta một bậc thang để leo xuống, nếu anh ta có thể buông bỏ cô sẵn sàng cùng anh ta trở thành bạn.

Nhưng nếu như anh ta vẫn cố chấp, vậy thì cô dành xin lỗi Trần Niệm Tuyết vậy.
Đang suy nghĩ thì con trai gọi đến, cô đã hứa mỗi ngày đều sẽ gọi video với cục cưng nhà mình.

Nhìn thấy con trai gọi đến cô lập tức vui vẻ quăng luôn mấy chuyện vừa rồi ra sau đầu.
“Chào con yêu.”
“Mẹ.”
Chỉ mới hai ngày không gặp nhóc đã vô cùng nhớ mẹ.

Mẹ đi đóng phim ba cũng bận việc, nhóc chỉ có thể về ở với ông cố, suốt ngày bị ông bác hai ngốc nghếch của mình đeo bám.
“Con đã ăn tối chưa?”

“Dạ rồi ạ, mẹ ăn gì chưa, mẹ nhớ ăn nhiều đừng để bị đói mẹ nhé.”
Trần Tuyết cảm thấy một dòng mật ngọt chảy qua tim, con trai cô thật biết quan tâm mẹ mà.
“Cảm ơn cục cưng mẹ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cục cưng cũng phải ăn thật nhiều để mau lớn biết không.”
“Dạ.”
Sau đó hai mẹ con bắt đầu tám chuyện, cô hỏi con trai chuyện ở nhà trẻ cũng kể cho nhóc nghe hôm nay mình đã gặp một chú voi trắng siêu to khổng lồ.

Nhóc nghe vậy hai mắt sáng lên đòi cô kể chuyện về chú voi kia, cô cũng hứa với con trai ngày mai sẽ quay video lại cho nhóc.

Kết thúc cuộc gọi vẫn không quên dặn dò con trai chăm chỉ tập võ có gì không hiểu phải hỏi cô ngay.

Trước khi vào đoàn phim cô đã quay lại toàn bộ 105 chiêu thức của Hùng Kê Quyền và Thái Côn Sơn, mỗi một động tác điều hướng dẫn vô cùng tỉ mỉ, với trí thông minh và thiên phú của hai chú cháu, cô tin là bọn họ có thể tiếp thu được.
Sáng sớm khi cô còn đang mơ màng ngủ thì của phòng khách sạn đã bị Linh An gõ.

Trần Tuyết uể ỏi đi xuống giường mở cửa.
“Chị, chị còn chưa dậy sao, em mang bữa sáng cho chị.”
Cô vừa ngáp vừa đưa tay che miệng.
“Sao em tới sớm vậy, cũng đâu có đi quay.”
Linh An vừa sắp bữa sáng ra bàn lại lấy một ly nước ấm đưa cho bà chủ mình.
“Chị quên sao chúng ta phải đến chỗ mấy con voi, từ khách sạn đến đó mất gần 1 tiếng, 8 giờ bọn nó phải ăn sáng.”
Trần Tuyết có chút chán nản, gì mà voi ăn sáng còn sớm hơn cả người, trong nửa tháng tới ngày nào cô cũng phải hầu hạ mấy con tổ tông kia, biết làm sao được.

Bữa sáng đơn giản là sữa đậu nành nóng cùng hai quả trứng gà và vài lát bánh mì cùng mứt dâu.

Nhìn sữa đậu nành cô lại nhớ cái lần uống sữa với mấy cô gái nhỏ ở Đà Lạt thuận miệng hỏi Linh An.
“Hướng gió trên mạng thế nào.”
Nghe nói đến vấn đề này Linh An vô cùng hào hứng giọng điệu tự hào không thể tự hào hơn.
“Chị biết không fan nhà chúng ta sức chiến đấu vô cùng khủng vả mặt Liễu Ngọc bóp bóp.”
Nói tới chuyện này Linh An càng kích động hơn, lướt lướt trên điện thoại rồi đưa đến trước mặt cô một tấm ảnh.

Trong ảnh cô gái nhỏ ăn mặc vô cùng thời trang, nụ cười lại như một cô công chúa nhỏ xinh đẹp vô cùng.

“Chị chị biết người này không, cô bé tên Đàm Vận, là trưởng fan hâm mộ của chị đó.

Cô bé này là cô út nhà họ Đàm đó, chị đỉnh ghê hôm qua cả công ty cũng mới biết.

Chị của em đúng là số 1 mà ngay cả Đàm Vận cũng u mê chị.”
Trần Tuyết đương nhiên biết, là cô bé đáng yêu mà cô tiện tay giúp đỡ khi còn ở Đà Lạt.

Thật không ngờ cô bé ấy vậy mà nói được làm được, còn trở thành trưởng fanclub của cô.

Lần trước bọn họ còn chưa kịp trao đổi số điện thoại.
“Linh An em liên hệ tìm số điện thoại của Đàm Vận giúp chị, chị muốn nói tiếng cảm ơn với em ấy và mọi người.”
Linh An có chút bất ngờ, thông thường nghệ sĩ rất hạn chế liên hệ riêng với fan vì có rất nhiều vấn đề tế nhị và nhạy cảm, bất kể là nam hay nữ.

Nếu tiếp xúc quá gần với fan, mà còn là fan có thân phận đặc biệt như Đàm Vận sẽ bị nói là lợi dụng fan.

Cô được đào tạo kỹ càng từ công ty cho nên chuyện này cô có nên cản hay không.
“Chị hay chị vào group fan đăng bài cảm ơn thôi, liên hệ riêng như vậy sợ nếu để bên ngoài đánh hơi được lại nói chị lợi dụng fan, không tốt đâu ạ.”
“Em cảm thấy bà chủ của em còn cần phải lợi dụng fan sao.”
“Dạ em không có ý đó em sợ bên ngoài.”.
“Linh An.”
Linh An còn chưa nói xong liền bị Trần Tuyết chặn lại.

Từ sau sự việc kia cô bé này đã trưởng thành hơn nhiều, làm việc cũng nhanh nhẹn và quyết đoán hơn, nhưng vẫn còn phải uốn nắn nhiều thứ.
“Sống ở đời em không cần phải làm hài lòng tất cả, bởi vì cho dù em có hoàn mỹ đến đâu bọn họ cũng không bao giờ biết hài lòng.

Cứ sống là bản thân là được, chỉ cần không làm việc trái lương tâm đạo đức, không cần phải sợ bất kỳ ai cả.”.

Chính chủ, ????ủ bạn đọc ch????ng { T ????UmT????????yện﹒V???? }
“Vâng ạ.”
Sau khi dùng xong bữa sáng chú Bảy đưa bọn họ đến khu trang trại.

Hôm nay đón cô không phải là Dương Thái Huy mà là một cô gái trẻ.

Cô ấy đưa ba người họ đi đến khu vực chọn cỏ và thức ăn cho voi, cũng hướng dẫn cô cho bọn chúng ăn.

Đặc biệt là Bạch Tượng nó là con voi đầu đàn ở đây, bình thường voi rất dễ tiếp xúc, dù sao bọn nó đều là voi nuôi trong vườn bách thú từ nhỏ, không sợ người cũng sẽ không tự nhiên mà phát cáu tấn công người..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.