Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 32



Lộ Phong dừng kể chuyện, cô lại lập tức nghiêm túc, giả bộ ngáp rồi thúc giục anh: “Anh mau kể đi, mau kể đi mà.

“Lộ Phong tiếp tục kể chuyện.

Nguyễn Văn Văn ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy si mê, rất muốn nhảy múa trên đôi lông mi của anh.

Rất muốn đánh đu trên sống mũi của anh.

Rất muốn hôn anh.

Lúc suy nghĩ cuối cùng xuất hiện, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hôn trộm một cái lên cằm của anh, hôn xong thì rụt người lại.

Lộ Phong dừng lại nhìn cô, cô cười lấy lòng: “Hì hì, em không nhịn được.

“Lộ Phong khẽ thở dài, mở miệng tiếp tục kể chuyện.

Nguyễn Văn Văn ra sức vỗ tay: “Dễ nghe, rất dễ nghe, quá dễ nghe.

“Cô Lộ lăn lộn trong giới thượng lưu đã lâu, biết rõ quy tắc sinh tồn nên khả năng nịnh nọt của cô rất đẳng cấp.

Dĩ nhiên, người có thể khiến cô cam tâm tình nguyện nịnh nọt không có nhiều, Lộ Phong là một trong số đó, còn là người quan trọng nhất.

Cô khen ngợi anh, chỉ còn thiếu bước khen anh lên trời thôi.

“Ôi chồng ơi, giọng nói của anh thật dễ nghe.

“”Sau này phải đi mua bảo hiểm cho giọng nói của anh thôi, không cần nhiều quá, một tỷ là được.

“”Mẹ ơi, em chịu không nổi rồi, giọng nói này sắp giết chết em rồi.

“”Anh không làm MC đúng là tiếc thật đấy.

“”Có thể nói cho em biết anh đã luyện giọng như thế nào không, em cũng muốn học.

“”À em hiểu rồi, bẩm sinh sẵn có, không thể học được.

“”Lại là một ngày hâm mộ bản thân có thể tìm được một người chồng tài giỏi như vậy, hạnh phúc quá đi.

“”…”Cô không hề thở dốc nói tận hai phút, sắc mặt cũng không thay đổi, giống như những lời khen của cô đều là thật lòng.

So với sự bình tĩnh của cô thì trên mặt Lộ Phong đã thay đổi, trong mắt anh có sự do dự, nhìn cô giống như đang nhìn người ngoài hành tinh.

Ánh mắt tràn ngập vẻ: Cô là ai? Từ đâu ra vậy?Nguyễn Văn Văn thấy anh không tin, lại nịnh nọt thêm một hồi.

Lộ Phong sợ sẽ nôn cả bữa cơm tối ra nên giơ tay che miệng cô lại.

Có lẽ người khác nói thì cô sẽ không nghe, nhưng Lộ Phong thì khác, Nguyễn Văn Văn luôn ngoan ngoãn nghe lời anh.

Anh muốn cô im lặng, cô lập tức im.

Lộ Phong tiếp tục nói, Nguyễn Văn Văn lắng tai nghe.

Một lúc lâu Lộ Phong không nghe thấy giọng nói của cô thì bèn hỏi: “Em còn muốn nghe tiếp không?”Hàng mi của Nguyễn Văn Văn run rẩy, không trả lời.

Lộ Phong hỏi lại : “Nghe nữa không?”Nguyễn Văn Văn ấp a ấp úng.

Lộ Phong: “Nói chuyện.

“”! ” Trong lòng Nguyễn Văn Văn thầm nói “Sắp nghẹn chết em rồi”, sau đó lớn tiếng nói: “Bây giờ em có thể mở miệng nói chưa?”Vừa dứt lời lại gãi làn da trước ngực anh.

Lộ Phong gật đầu: “Nói.

“Nguyễn Văn Văn ôm cổ anh, làm nũng: “Kể đi, kể tiếp đi, em còn chưa nghe đủ.

“Khoảng mười một giờ, buổi “kể chuyện trước khi ngủ” mệt mỏi mới kết thúc, Nguyễn Văn Văn đã ôm Lộ Phong ngủ thiếp đi.

Lộ Phong đặt sách xuống, kéo tay cô ra, ôm cô sang một bên rồi kéo chăn đắp cho cô, chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi tắt đèn.

Trong màn đêm đen mịt, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, nếu không phải nhìn thấy vết bớt màu đỏ to bằng ngón tay trên eo cô, anh đã nghĩ rằng cô là giả rồi.

So lúc trước như hai người khác nhau vậy.

Ngay khi nghĩ đến điều này, hai chân bỗng cảm thấy nặng hơn, Nguyễn Văn Văn đã nghiêng người đè anh.

Lộ Phong khẽ thở dài, kéo chân cô ra, một lúc sau cô lại đè lên.

Anh không quen ôm ngủ như vậy nên đứng dậy định sang khách phòng ngủ, vừa dậy được một chút thì lại bị cô ôm lấy cổ, hơi thở phà vào cổ hơi ngứa ngáy, anh vừa do dự một giây đã bị Nguyễn Văn Văn đè xuống.

Nửa người cô nằm đè lên người anh.

Lộ Phong không thể cử động, muốn đẩy cô ra, nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc nên từ từ buông bàn tay đang giơ xuống.

Trong đêm tối, Nguyễn Văn Văn lặng lẽ mỉm cười.

Chiếc gối ôm hình người thật thoải mái, cô luôn muốn ôm nó như vậy.

Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ.

Lộ Phong giãy dụa muốn thoát ra, nhưng cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Thật hiếm khi không gặp ác mộng, ngủ một giấc đến sáng.

Hôm sau, rạng sáng, Nguyễn Văn Văn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động, cô lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, nhắm mắt nhấc máy: “Alô.

“Bố Nguyễn gọi đến hỏi sức khoẻ của cô thế nào rồi.

Nguyễn Văn Văn trả lời: “Rất tốt.

“Bố Nguyễn: “Con có cảm thấy buồn nôn, ngủ nhiều không?”Nguyễn Văn Văn mơ hồ nói: “Bố à, những triệu chứng mà bố nói đều là của phụ nữ mang thai.

“Bố Nguyễn khẽ hừ một tiếng: “Đầu con bị thương, bác sĩ nói con cũng có thể có những triệu chứng này.

“Nguyễn Văn Văn: “Vậy thì không có, con không sao.

“Bố Nguyễn đã hỏi về những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ, Nguyễn Văn Văn trả lời đúng từng chuyện một, bố Nguyễn xúc động nói: “Con có chắc là con thật sự mất trí nhớ không?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.