Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 18



Ngay cả lúc đi tắm Lộ Phong cũng phải bế cô đi, không còn cách nào khác, cô thật sự không còn sức lực nào để động đậy nữa.

Vì để chăm sóc sức khỏe cho cô, buổi tối Lộ Phong đã chu đáo mang bữa tối lên phòng và đút cô ăn.

Nếu những cô gái khác không hài lòng họ sẽ tức giận, sẽ không vui, sẽ kêu ca, thì Nguyễn Văn Văn vừa bày tỏ sự không hài lòng với “sự xấu xa” của anh vừa than thở về ngoại hình trời cho của anh.

Phong cách của Nguyễn Văn Văn là như thế này.

“Chồng ơi, chân em tê quá, anh xoa bóp giúp em với.

” Giọng nói nhõng nhẽo khiến người ta nổi da gà.

Nhưng Lộ Phong lại rất hưởng thụ, anh đặt điện thoại xuống xoa bóp chân cho cô.

Sau khi xoa bóp từ mắt cá chân đến đầu gối cho cô một lúc lâu, Lộ Phong nhẹ nhàng hỏi: “Khá hơn chưa?”Trong lòng Lộ Phong hơi áy náy, từ nhỏ đến lớn anh hiếm khi bốc đồng như vậy, hôm nay là ngoại lệ.

Đầu ngón tay vô tình chạm vào mặt trong của chân cô, trên đó có một vết hằn sâu rất đậm, là do anh để lại, anh càng thấy áy náy hơn.

Lực tay cũng nhẹ nhàng hơn.

Nguyễn Văn Văn không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, vui vẻ hưởng thụ “sự phục vụ” của anh.

Hu hu, chồng thật giỏi.

Thật xứng đáng để cô yêu thầm.

Lòng bàn chân đột nhiên hơi ngứa, cô khẽ run lên.

Lộ Phong dừng lại: “Không thoải mái sao?”Sau khi mất trí nhớ, Nguyễn Văn Văn rất biết cách trêu chọc người khác, hàng mi dài khẽ rung, kéo dài giọng điệu: “Thoải mái.

”Dáng vẻ nhướng mày say sưa của cô không giống như giả bộ, khóe miệng Lộ Phong cong lên, nở một nụ cười nhạt.

Anh không cười rộ lên.

Khoảnh khắc khi anh cười đúng lúc bị Nguyễn Văn Văn bắt gặp, trái tim cô đột nhiên run, hô hấp ngừng lại, chìm đắm trong nụ cười của anh.

Thật lâu sau cũng không thể thoát khỏi nụ cười đó.

Khi thấy cô không nói chuyện, Lộ Phong nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”Hai mắt Nguyễn Văn Văn sáng ngời, đuôi mắt nhướng lên, vui vẻ nói: “Có người nào từng khen anh chưa?”“Hửm? Gì cơ?”“Anh thật sự rất đẹp trai.

”Lộ Phong nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt thoáng hiện lên một tia khác thường.

…Hôm sau, thời tiết tốt.

Sáng sớm Lộ Phong nhận được một cuộc gọi nên đã lái xe đến công ty.

Nguyễn Văn Văn cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Trâu Mỹ, cô ấy gọi hỏi cô thấy thế nào rồi.

Nguyễn Văn Văn vừa tỉnh, đầu óc hơi choáng váng, giọng nói cũng khàn đặc, mơ mơ màng màng nói: “Mệt.

”Trâu Mỹ cúi đầu nhìn bộ móng mới làm, vô ý hỏi: “Mệt à?” Hôm qua cậu làm gì mà mệt?”“Vận động đó.

” Nguyễn Văn Văn là người dễ nói ra những lời sáo rỗng nhất khi mơ màng.

“Vận động ư?” Trâu Mỹ trợn tròn mắt, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, cười nói: “Có vẻ như hơi kịch liệt nhỉ?!”Nguyễn Văn Văn và Trâu Mỹ là kiểu bạn thân có thể nói về mọi thứ, họ không bao giờ xấu hổ khi nói về nó, bây giờ lại tiếp tục nói về nó: “Ừm, rất kịch liệt.

”“Kể cho tớ nghe đi.

”“Không kể.

”Nguyễn Văn Văn tỉnh dậy, trở mình và nhắm mắt lại, hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng Trâu Mỹ hỏi cô muốn đi mua sắm không?Nguyễn Văn Văn lập tức đồng ý.

Nửa tiếng sau, cô mới xuống tầng, thím Chu đi đến chào cô: “Mợ chủ.

”Nguyễn Văn Văn gật đầu: “ Thím Chu, cậu chủ đâu rồi?”Thím Chu: “Cậu chủ đến công ty rồi ạ.

”Bà ấy vừa dứt lời, trong mắt Nguyễn Văn Văn đã có vài nét thất vọng, đến công ty cũng không gọi cô, còn cô ngay cả câu chào cũng chưa kịp nói với anh.

Thím Chu thấy thế, vội vàng nói: “Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi làm canh nhân sâm cho mợ, mợ có muốn uống bây giờ không?”“Anh ấy bảo thím nấu canh cho cháu sao?” Nguyễn Văn Văn lập tức lấy lại tinh thần.

“Đúng vậy.

” Thím Chu cười nói: “ Tôi chưa từng thấy cậu chủ quan tâm ai như vậy, mợ chủ đúng là rất đặc biệt.

”Những lời này như đánh vào tâm trí của Nguyễn Văn Văn, cô chính là muốn làm người đặc biệt như vậy đấy!Cô không thích canh, nhưng nghĩ đến việc Lộ Phong muốn cô uống canh thì nhất định phải ngoan ngoãn uống, cô uống xong còn chụp ảnh gửi cho Lộ Phong.

Có lẽ Lộ Phong đang bận, 10 phút sau mới trả lời.

[Giỏi lắm!]Có vẻ như chỉ trả lời cho có, Nguyễn Văn Văn không vui.

[Chỉ vậy thôi sao?]Lần này Lộ Phong phản ứng rất nhanh.

[Vậy em muốn gì? Túi xách à? Hay Đồng hồ? Hay là Giày?]Nguyễn Văn Văn gửi cho một biểu tượng cảm xúc:[Tình yêu jpg.

]Lộ Phong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, Chu Hải cầm tài liệu nói: “Tổng giám đốc Lộ, văn kiện này vẫn chưa ký.

”Lộ Phong không phản ứng.

Chu Hải lại hỏi: “Tổng giám đốc Lộ, cái này chưa ký.

”Lộ Phong vẫn không trả lờiLúc này Chu Hải mới để ý thấy anh đang cầm điện thoại, khóe mắt liếc một cái, sau đó cười thành tiếng.

Lộ Phong nghe thấy tiếng cười mới lấy lại tinh thần hỏi: “Cô ấy có ý gì vậy?”Anh suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu được.

Chu Hải chưa từng yêu ai, hơn nữa anh ta còn là trai thẳng, dựa theo hiểu biết của bản thân, anh ta giải thích: “Con gái bây giờ thích gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc này, biểu tượng cảm xúc như thế nào thì ý của cô ấy cũng giống như thế.

”Lộ Phong hỏi: “ Vậy tôi phải trả lời thế nào?”Chu Hải trả lời: “Anh cũng dùng biểu tượng cảm xúc trả lời cô ấy đi”Những biểu tượng cảm xúc có trong điện thoại Lộ Phong là được hệ thống tích hợp sẵn, chẳng có gì cả, anh nghĩ gì đó, sau đó lưu gói biểu tượng cảm xúc của Nguyễn Văn Văn vừa gửi và gửi lại cho cô.

Nguyễn Văn Văn nhìn biểu tượng trái tim đang đập mà tim cô cũng nhảy lên.

Aaaaaa, quả nhiên anh đã hiểu.

Cô còn sợ anh không hiểu đấy.

Sau đó bản thân cô bị nghiện với việc gửi biểu tượng cảm xúc, không thể thoát ra khỏi nó.

Cô gửi một nụ hôn, và sau đó là một cái bĩu môi.

Lộ Phong gửi lại cho cô y nguyên như vậy.

Tâm trạng Nguyễn Văn Văn đang rất tốt, cô mạnh dạn nói, lần này cô gửi tin nhắn thoại cho anh.

“Hay là, đêm nay tiếp tục nhé.

”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.