Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 65



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 65: Flag của Lăng Tư Trực
Trong biệt thự Hoa thị ở Đông Đô, xa hoa nhất thoải mái nhất là tòa Lục Thập Lục ở phường Cảnh Hành, phía nam giáp với thành Bắc, giao thông thông suốt, vừa náo nhiệt vừa yên tĩnh, dọc theo đường lớn đi thẳng về phía bắc.

Qua cầu Lạc Thủy, vào thành Lạc Nam, qua phường Ngọc Kê, vào cửa phường Cảnh Hành thì sẽ có thể nhìn thấy tòa nhà lớn nguy nga này.

Phong cách kiến trúc kế thừa phong cách hào hùng của Hoa thị trước sau như một, khu vườn rộng rãi, mái hiên đen cột đỏ, mặt tường dùng chất liệu thơm màu đỏ thẫm trộn lẫn với phấn vàng sơn lên, ánh mặt trời chiều vào, vừa thơm vừa lung linh, bước vào cửa chính đi thẳng tới hậu viện, đưa mắt nhìn lại, nước hồ trong suốt, vườn hoa u ám, dương liễu phất phơ, lầu các thủy đình bằng học sừng sững, đặc biệt là phong cảnh “Du Oanh Thủy Oanh” ngay giữa trung tâm hồ, nhìn quanh đều là sóng xanh gợn sóng, cá nhảy khỏi nước, khiến cho người ta cực kỳ vui mắt.
Sự buồn bực và chua xót trong lòng Hoa Nhất Đường cũng tan đi vài phần, vừa mới vào biệt viện, lập tức có tôi tớ đến báo cáo, nói Y Tháp đã đưa đám người Lâm nương tử đi đến Du Oanh Thủy Tạ, bày tiệc trà muốn chúc mừng hắn, thì lập tức vui mừng nhướng đuôi lông mày, phe phẩy quạt ngâm nga khúc hát bước qua cầu Yến Vũ, vui vẻ đi vào trong thủy tạ, tay trái chống thắt lưng, tay phải giơ quạt, bày ra tư thế mời cực kỳ đẹp trai: “Hoa mỗ hôm nay đánh một trận thành danh ở Đông Đô, từ nay về sau hẳn là…!Lăng Lục Lang, sao ngươi lại ở đây?!”
Lăng Chi Nhan vừa thấy Hoa Nhất Đường thì chợt mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, kéo khuỷu tay Hoa Nhất Đường, gần như là dìu hắn vào chỗ ngồi, tự mình nâng chén trà trước mặt đưa đến tay Hoa Nhất Đường, thần thái có hơi thân mật: “Tứ Lang hôm nay vất vả rồi, mau, uống một ngụm trà, nhuận họng.”
Vẻ mặt Hoa Nhất Đường cực kỳ đề phòng: “Ngươi uống nhầm thuốc à?”
Lăng Chi Nhan cười đến nghiến răng nghiến lợi: “Uống đi.”
Hoa Nhất Đường rũ mí mắt liếc hắn một cái, hiểu rồi.

Nước trà trong chén sền sệt tựa như bùn, tản ra vị cay đắng, mặt ngoài còn nổi lên một tầng tạp chất không rõ, rõ ràng là tác phẩm mới nhất của Y Tháp.
Lại nhìn về phía đối diện, Cận Nhược che miệng nhịn cười, bả vai Lâm Tùy An run rẩy, ánh mắt Y Tháp ngồi sau chén trà đen lấp lánh, đôi mắt to màu xanh như bé gâu gâu vô tội nhìn hai người.
“Úi chà chà, hôm nay nghĩ lại, Lục lang bằng lòng tiến cử bảo quan cho Hoa mỗ, Hoa mỗ còn chưa từng chính thức cảm tạ, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay Hoa mỗ lấy trà thay rượu, biểu đạt cảm tạ.” Tay Hoa Nhất Đường đưa lại cho Lăng Chi Nhan: “Kính xin Lục Lang uống hết chén này, chớ có phụ lòng của ta!”
Lăng Chi Nhan hai tay chặn chén trà, âm thầm thi lực đẩy về phía hắn: “Hôm nay Tứ Lang khẩu chiến quần nho, phá tan lời đồn, giúp ta hả giận, Lăng mỗ xin dùng trà này đáp lễ Tứ Lang!”
Sức lực của Hoa Nhất Đường sao có thể là đối thủ của Lăng Chi Nhan, mắt thấy nước trà kia cách mình càng ngày càng gần, hắn cắn răng hạ thấp giọng nói: “Lăng Lục Lang ngươi đừng tự mình đa tình, ta chả có thời gian rảnh rỗi mà giúp ngươi trút giận đâu.”
Phong cốt trăm năm thế gia sắp không chịu nổi nữa của Lăng Chi Nhan: “Tứ Lang khẩu xà tâm Phật, ta hiểu mà.”
“Ngươi đây là lấy oán báo ân.”
“Ta là mượn hoa hiến Phật.”
Lâm Tùy An nhìn mà cảm động không thôi: “Quả nhiên là huynh đệ tình thâm, Y Tháp, ngươi không thể thiên bị bên này bên kia được!”
“Mẫn Bạch (hiểu luôn).” Từ khi Phương Khắc khen ngợi nghệ thuật nấu trà của Y Tháp, sự tự tin của Y Tháp đối với việc pha trà tăng lên rất nhiều, ngày ngày nghiên cứu chế trà, cố gắng tiếp tục đổi mới, lúc này nhìn thấy biểu hiện của hai người Hoa, Lăng, lại càng vui mừng, vội vàng múc một chén trà lớn, bưng lên bàn: “Mỗi người một chén, uống.”
Cận Nhược: “Phụt…”
Khóe mắt Hoa Nhất Đường giật giật: “Cái này gọi là giết địch tám trăm tự tổn một ngàn.”
Mí mắt Lăng Chi Nhan rối tung: “Gia huấn Lăng thị, trước khi chết cũng phải kéo theo đệm lưng!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, đồng thời bưng chén trà lên, đưa đến bên miệng cẩn thận nhấp một ngụm, một người mặt xanh, một người xanh mặt.

Y Tháp mong đợi: “Còn muốn nữa không?”
Hai con hàng đồng thanh: “Không!”
Lâm Tùy An và Cận Nhược cười lăn lộn.
Không thể không nói, trà của Y Tháp tuy rằng hương vị không thể nói nên lời, nhưng hiệu quả cực kỳ cao, sự ngăn cách của Lăng Chi Nhan và mọi người hơn nửa tháng chỉ dùng nửa chén trà này đã lập tức biến mất, biểu cảm động tác câu nệ đều thả lỏng.
Hoa Nhất Đường thay trà Mộc Hạ nấu uống hai ngụm, rất nhanh lại sinh long hoạt hổ, nhìn Lăng Chi Nhan nói: “Đan Viễn Minh kia có lai lịch gì?”
Lăng Chi Nhan: “Cống sinh Tùy Châu, rất có tài.”
“Tùy Châu?” Hoa Nhất Đường híp mắt: “Khó trách, phong thủy của cái nơi nát kia không tốt.”
Thật ra lúc Đan Viễn Minh tự báo gia môn, Lâm Tùy An cũng chú ý tới.
Tùy Châu, là đại bản doanh của Tô Thị, nơi Tô Thành Tiên ở.
“Lần này thánh thượng rất coi trọng chế cử, nhất là sau khi các đại thế gia nghe nói Hoa thị tứ lang cũng có ý tham gia, nghe được tin này, ngũ tính thất tông đều phái sĩ tử đến tham khảo, có thể nói, quy mô và đội hình chế cử lần này là lớn nhất năm mươi năm trở lại đây.” Lăng Chi Nhan liếc mắt nhìn Lâm Tùy An: “Tô thị cũng phái một người, tên là Tô Ý Uẩn, là biểu đệ của Tô thị gia chủ, từ bối phận mà nói, xem như là cửu cửu của Tô thành tiên.”
Lâm Tùy An tỏ vẻ kính nể: “Lão nhân gia thật sự là tuổi già dẻo dai.”
“Khụ, hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi, chỉ là bối phận quá cao.” Lăng Chi Nhan dừng một chút: “Thật không giấu diếm, người này tháng trước tới Đông Đô, từng nhiều lần đến cửa đưa thiếp mời hẹn ta gặp mặt, ta ngại quan hệ giữa Lăng thị và Tô thị, miễn cưỡng gặp hắn một lần, người này…!người này vẫn tìm hiểu chuyện Lâm nương tử ở huyện Nam Phố với ta, trong lúc nói chuyện hình như có hơi sợ chuyện Tô Thành Tiên và Lâm nương tử giải trừ hôn ước…”
Lăng Chi Nhan không nói tiếp nữa, bởi vì Hoa Nhất Đường đang dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm hắn, quạt trong tay kêu răng rắc, giống như coi quạt kia trở thành xương cốt của người nào đó, định băm vằm xương cốt hắn.
“Ồ?”Lâm Tùy An lại mỉm cười, chỉ là nụ cười kia còn kinh hãi hơn sát khí của Hoa Nhất Đường: “Thế sao? Chẳng lẽ vị cửu gia này còn muốn gia hạn hôn ước? Mời ta đi làm cô nãi nãi của Tô thị?”
Lăng Chi Nhan vùi đầu uống nước: “Ta không nói thế.”
“Ta cảm thấy chuyện này không đúng.” Cận Nhược đưa ra nghi vấn: “Đan Viễn Minh và Tô Ý Uẩn đều là người Tùy Châu, còn không hẹn mà mà đến gây phiền toái với chúng ta, nói không chừng là đã sớm lén thông đồng rồi.”
Lăng Chi Nhan nhíu mày: “Giữa hai người này hình như cũng không có giao tình gì, dù sao một người là hàn môn, một người là sĩ tộc.”
“Xì, chẳng lẽ bọn họ có giao dịch lại còn đến Đại Lý Tự để lập hồ sơ sao?” Cận Nhược nhìn Lâm Tùy An: “Ta đi điều tra Tô Ý Uẩn này!”
Lâm Tùy An ngẩn ra: “Nhưng ngươi ở Đông Đô…”
Cận Nhược: “Lâm Tùy An, ngươi cũng coi thường ta quá rồi, ta là thiếu môn chủ Tịnh Môn hàng thật giá thật, công phu điều tra tin tức, toàn bộ Tịnh Môn ai có thể so được với ta? Cho dù ta chẳng có thủ hạ nào thì cũng có thể điều tra ngọn nguồn của tên họ Tô kia!”
“Nói rất hay, đây mới là khí phách của thiếu môn chủ Tịnh Môn chứ!” Hoa Nhất Đường ném quạt cái bốp, lấy một gói lá vàng ném cho Cận Nhược: “Đi đi.”
Cận Nhược vui vẻ cười tươi: “Đi liền đây.”
Lâm Tùy An: “Nhớ cẩn thận.”
“Ngươi an tâm chờ bắt giữ tiểu cửu cửu của Tô thị đi.” Cận Nhược rời khỏi thủy tạ như cơn gió, Phương Khắc một bước lảo đảo ba cái bước vào thì chào hỏi: “Phương đại phu ngươi tỉnh rồi sao? Y Tháp nấu trà và chờ ngươi nửa ngày rồi.”
Phương Khắc một thân trang phục xanh đỏ đi vào, ngồi xuống vị trí của Cận Nhược, ước chừng là chưa tỉnh ngủ, mày nhíu mày, sắc mặt trắng bệch mang theo màu xanh, hỏi: “Các ngươi lại muốn gây họa cho ai à?”
“Một tên bất lương họ Tô.” Y Tháp múc cho Phương Khắc một chén trà, Phương Khắc bưng lên uống một hơi cạn sạch, lông mày buông lỏng vài phần.
Lăng Chi Nhan từ lúc Phương Khắc bước vào đã ngay lập tức nhìn chằm chằm y phục của hắn, khi nhìn thấy Phương Khắc mặt không đổi sắc uống Y Tháp là trà dày, cả người đều run sợ đến ngây người: “Vị anh hùng…!sáng chói rực rỡ này là…”.
“Bái kiến Lăng Tư Trực.” Phương Khắc ôm quyền: “Ta là Phương Khắc, là ngỗ tác do Hoa Tứ Lang thuê.”
“Ngỗ tác?!” Giọng nói Lăng Chi Nhan cao lên quãng tám, lập tức phát giác bản thân thất thố, vội vàng dùng phong phạm sĩ tộc: “Thì ra là Phương huynh, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ta không có danh tiếng gì, không cần ngưỡng mộ đã lâu.” Biểu cảm của Phương Khắc biểu cảm giống như gỗ: “Chúng ta không quen, Lăng Tư Trực không cần không nói gì cả, ngươi nói mệt, ta nghe cũng mệt.”

Lăng Chi Nhan: “…”
Hoa Nhất Đường liên tục giậm chân, Lâm Tùy An nhịn cười.
Thì ra Phương Khắc lại là người sảng khoái như vậy.
“Vụ án ở Thành Hà Nhạc, Phương đại phu mới là công thần đứng sau giúp đỡ, nếu không có hắn thì rất khó tìm được sơ hở của hung thủ.” Vẫn là Mộc Hạ hậu đạo, cố ý giải thích bối cảnh của Phương Khắc.
Lăng Chi Nhan bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: “Ngưỡng mộ đã lâu…!khụ, từng nghe danh tiếng.”
“Lăng Lục Lang, Đại Lý Tự các ngươi gần đây có khảo hạch tư chất Ngỗ Tác gì không?” Giúp Phương đại phu của chúng ta báo cái danh đi.” Hoa Nhất Đường hỏi.
Lăng Chi Nhan suy nghĩ một chút: “Kỳ sát hạch tư chất Ngỗ Tác mùa này đã kết thúc, chỉ có thể đợi mùa tiếp theo, ước chừng là vào khoảng tháng tư.”
Hoa Nhất Đường chậc chậc một tiếng: “Quá muộn, có thể đi cửa sau không?”
Lăng Chi Nhan: “Vì sao lại gấp như vậy?”
Lâm Tùy An ý vị thâm trường thở dài: “Không phải chúng ta gấp, mà sợ lỡ như có vụ án gì, thì không kịp.”
Lăng Chi Nhan mỉm cười: “Lâm nương tử yên tâm, Đông đô là đô thành của Đường quốc, ba tỉnh sáu bộ, có Kim Ngô Vệ đóng quân, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu luận về trông giữ nghiêm mật, trị an an toàn, là đứng đầu Đường quốc.”
Lâm Tùy An: “…”
Lời này của ngài nghe có vẻ như là FLAG!
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nhỏ: “Lăng Lục Lang, chớ khoác lác, khoác lác bị sét đánh đó.”
Lăng Chi Nhan: “Tứ lang chỉ cần yên tâm chuẩn bị thi cứ là được, cho dù có vụ án xảy ra thì có kinh triệu phủ, Đại Lý Tự và Hình bộ ở đây…”
“Lăng công! Chuyện lớn không hay rồi!” Minh Phong đầu đầy mồ hôi chạy vào thủy tạ: “Đại Lý Tự truyền lệnh, tất cả quan viên lập tức trở về Đại Lý Tự báo cáo, nghe nói…” Hắn nhanh chóng nhìn người trong Thủy Tạ, hạ thấp giọng nói: “Xảy ra một vụ án kỳ quái!”
*
Lăng Chi Nhan đứng ở chủ đường Đại Lý Tự, nhìn Đại Lý Tự khanh Trần Yến Phàm đang nóng nảy nổi trận lôi đình ngồi trên ghế, trong đầu bất giác nhớ tới khuôn mặt tươi cười vui sướng khi người gặp họa của Hoa Nhất Đường trước khi mình rời đi.
“Lăng Lục Lang, nếu ứng phó không được, có thể đến cầu xin ta.

Ta đại nhân rộng lượng, có thể cân nhắc giúp ngươi!”
Đáng tiếc trong nháy mắt tiếp theo, gương mặt tiểu nhân đắc chí kia đã bị Lâm nương tử kéo sang một bên.
Lâm Tùy An tươi cười thành khẩn hơn nhiều: “Dù là vụ án gì, chỉ cần Lăng Tư Trực gặp khó khăn, ta tất nhiên sẽ ra sức tương trợ.

Chi phí cũng được tính theo tiêu chuẩn của Dương Đô.”
“Ôi…” Lăng Chi Nhan nặng nề thở dài.
“Lăng Chi Nhan!” Trần Yến Phàm tức giận quát: “Bước ra đây!”
Lăng Chi Nhan thân là Đại Lý Tự tư trực, tòng lục phẩm, trong chủ đường này là phẩm cấp thấp nhất, chỉ có thể đứng ở cuối hàng ngũ, lui về phía sau một bước là ngoài cửa, hắn nghiêng một bước, ra khỏi hàng ngũ ôm quyền: “Có thuộc hạ.”

Trần Yến Phàm đập bàn rống giận: “Ngươi than thở cái gì?! Chẳng lẽ cảm thấy vụ án này Đại Lý Tự chúng ta không phá được?!”
Vị Đại Lý Tự khanh này tầm năm mươi ba, chấp chưởng Đại Lý Tự năm năm, tỷ lệ phá án càng ngày càng cao, tóc càng ngày càng ít, cởi mũ quan, chỉ có búi tóc nhỏ, chân tóc ép thẳng trên đỉnh đầu, được một cái “thông minh tuyệt đỉnh”, hoàn toàn trái ngược với mái tóc ngày càng ít của hắn, còn có tính tình nóng nảy ngày càng tăng cao.
Lăng Chi Nhan không kiêu ngạo không cúi đầu: “Trần Công nặng lời rồi, mấy ngày nay thuộc hạ vẫn luôn nghiên cứu hồ sơ vụ án trong đường, cho nên chưa biết đến vụ ăn mới phát sinh.”
“Các ngươi nghe đi! Nghe đi!” Trần Yến Phàm tức giận nói: “Tiểu tử này đang oán trách ta đấy!”
:Thuộc hạ không dám.”
“Ngươi còn có gì không dám? Lúc đang trực, lại tự mình ra ngoài, còn…”
“Thuộc hạ theo quy định đã xin phép, được Trương Thiếu Khanh phê chuẩn.”
“Hả?”
Thiếu khanh Đại Lý Tự Trương Hoài tiến lên một bước: “Hồi bẩm Trần công, đúng vậy.”
Trần Yến Phàm nghẹn họng: “Tóm lại, việc này là ngươi không đúng! Trở về án đường! Những vụ án cũ kia một ngày không phá được thì một ngày không được đi ra ngoài! Hừ!”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Lúc rời khỏi chủ đường, Lăng Chi Nhan còn có thể nghe được giọng nói lớn lỗi của Trần Yến Phàm gần như chấn vỡ nóc nhà: “Ai bảo các ngươi gọi tiểu tử kia tới đây?! Các ngươi muốn chọc tức chết ta à? Đừng để hắn đụng vào vụ này! Nhớ lấy cho ta!”
Minh Thứ và Minh Phong căm phẫn: “Trần công cũng thật quá đáng, nếu luận năng lực phá án, đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Lý Tự, ai có thể so được với Lăng Công, dựa vào cái gì không cho ngài đi?”
“Trần công tất nhiên có suy nghĩ của hắn, hai người ngươi không được vọng ngôn.” Lăng Chi Nhan bước nhanh về phía án đường: “Cuối cùng là vụ án gì?”
Minh Phong hạ thấp giọng nói: “Ở kênh Y Thủy phát hiện một cỗ thi thể nữ, thi thể hơi quái dị, nghe đồn là có yêu tà quấy phá trên phố.”
Lăng Chi Nhan nhíu mày: “Thi thể quái dị như thế nào?”
“Nghe nói là…!rất xinh đẹp.”
“Cái gì?”
“Là, người cũng xinh đẹp, thi thể cũng xinh đẹp, không đúng, phải nói, thi thể càng xinh đẹp hớn.”
Bước chân Lăng Chi Nhan càng nhanh hơn, hai ba bước đã xuyên qua hậu nha, đi vào án đường, ngồi xuống, tỉ mỉ suy tư.
Chỉ là một thi thể nữ, tuyệt đối sẽ không khiến Trần công nổi trận lôi đình như vậy, tám phần là bởi vì tin đồn yêu tà tác quái, năm mới sắp đến, lòng người vốn đã dao động, hơn nữa ngày chế cử sắp tới, con cháu thế gia, thư sinh các châu phủ tề tụ ở Đông Đô…!Lúc này xuất hiện lời đồn…!Lăng Chi Nhan không khỏi nhớ tới lời đồn về Phùng thị…!hắn lắc đầu, cười khổ nói: “Hoa Tứ Lang thật sự là miệng quạ đen.”
Minh Phong: “Lăng công, có muốn ta đi thăm dò vụ án này không?”
Lăng Chi Nhan gật đầu, dừng một chút, lại nói: “Chuẩn bị một phần lễ nỏng, đưa đến Hoa Trạch Lục Thập Lục”
Minh Thứ: “Hả? Hoa thị còn cần lễ của chúng ta sao?”
Lăng Chi Nhan day trán: “Phòng ngừa trước, chỉ mong không dùng đến.”
Minh Thứ và Minh Phong liếc nhau, thật sự không rõ nguyên nhân, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Sau khi hai người rời đi, toàn bộ án đường lập tức trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua thiệp án, lạch cạch rung động, Lăng Chi Nhan mở một quyển hồ sơ màu vàng, ánh mắt quét mấy hàng ở phía trên, một chữ cũng xem không vào, trong lòng dâng lên một loại cảm giác mệt mỏi khó có thể nói thành lời, tay trái nâng má, nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này ngủ cực kỳ sâu, Lăng Chi Nhan đã rất lâu rồi không ngủ say như vậy, ý thức hình như rơi vào vũng bùn không đáy, khó có thể thanh tỉnh, mơ hồ, hắn dường như ngửi được mùi thơm, hương trái cây rất ngọt ngào, còn xen lẫn hơi nước trong trẻo lạnh lẽo, làm ý thức đắm chìm của hắn dần dần tỉnh lại.
“Chậc chậc chậc, nước miếng đều chảy ra rồi.”
“Hay là để Lăng Tư Trực ngủ thêm một chút nữa?”
“Hắn mà còn ngủ tiếp, ta lại biến thành nghi phạm giết người bây giờ!”
Giết người?! Nghi phạm?!
Lăng Chi Nhan giật mình, đột nhiên mở mắt ra,
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện hai đôi mắt, một đôi mắt phượng sắc bén, một đôi lông mi như quạt, sợ tới mức hắn sút nữa thì ngã phía sau, đầu thiếu chút nữa đụng ngã giá sách phía sau.
Hoa Nhất Đường trợn trắng mắt: “Lăng Lục Lang, ngươi thật sự là con cháu Lăng thị ư? Cảnh giác của ngươi như vậy, đao của địch nhân gác trên cổ ngươi cũng không biết.”

Lăng Chi Nhan lắc lắc đầu, cực kỳ không thể tin, hai người trước mắt rõ ràng là Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An…!hắn còn đang nằm mơ sao?
“Các ngươi…”Lăng Chi Nhan nhìn xung quanh, quả thực là án mưu đường của Đại Lý Tự, chỉ là ngoài cửa sổ đen kịt, trời đã tối: “Vì sao lại ở đây?”
“Minh Thứ dẫn chúng ta vào.” Lâm Tùy An cười tủm tỉm nói: “Lăng Tư Trực, đi thôi, cùng phá án nào.”
Lăng Chi Nhan mở to hai mắt: “Vụ án nữ thi ư?!”
“Cái gì mà nữ thi?” Hoa Nhất Đường nóng nảy phe phẩy quạt nhỏ: “Là tên Đan Viễn Minh kia bị giết rồi.”
*
Tiểu kịch trường:
Nửa canh giờ trước.
Lâm Tùy An gắp một miếng dưa mới gọt đang muốn nhét vào miệng, Cận Như đã chạy vào như một cơn gió, đoạt lấy nước đun sôi của Lâm Tùy An rót nửa bình, nói: “Một tin tốt, một tin xấu, các ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Hoa Nhất Đường không chút để ý nhai bánh hấp: “Vụ án nữ thi ở kênh Y Thủy chúng ta đã nghe nói rồi.”
“Không phải cái này, là Đan Minh Viễn bị giết rồi!”
Không phải chứ? Lại nữa sao?!
Lâm Tùy An chợt không còn khẩu vị, vứt đũa xuống: “Quả thực là tin xấu.”
Cận Nhược lắc đầu: “Không phải cái này! Tin xấu ta nói là…!trên phố đồn là Hoa gia Tứ Lang giết hắn.”
Hoa Nhất Đường vứt bánh hấp ăn được một nửa lại trong chén, da cười thịt không cười hừ hừ hai tiếng.
Phương Khắc buông bát cơm xuống: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Thi thể phát hiện nửa canh giờ trước.”
Phương Khắc gật đầu: “Thi thể hẳn là còn tươi mới nhỉ.”
Lâm Tùy An nâng đỡ: “Tin tốt là gì?”
“Phương đại phu nói rồi đó, thi thể còn tươi mới.”
“…”
Phương Khắc chậm rãi cởi áo ngoài xuống, cẩn thận gấp lại đặt ở một bên, chỉ mặc nội sam đỏ thẫm đứng lên, lưng đeo rương công cụ tự chế cỡ lớn, ánh mắt sâu như giếng cổ nhìn chằm chằm hai người Lâm, Hoa.
Lâm Tùy An bất đắc dĩ: “Đi thôi, đi tìm Lăng Tư Trực.”
Cận Nhược: “Tìm hắn làm gì?”
“Hắn là Đại Lý Tự Tư Trực, có hắn đi đầu trận, chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận điều tra vụ án.” Hoa Nhất Đường nói: “Đông Đô không thể so với Dương Đô, chúng ta làm việc vẫn phải khiêm tốn một chút.”
Cận Nhược: “Ôi chao, lúc này ngài mới nhớ tới việc khiêm tốn?”
Mộc Hạ: “Ta đi chuẩn bị bữa tối.
Y Tháp: “Trư nhân, ngươi có cần chuẩn bị trà không?”
Lâm Tùy An: “Chuẩn bị đi.”
Lời vừa nói ra, mặt Hoa Nhất Đường và Cận Nhược hoàn toàn xanh mét, Phương khắc hơi kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An ngước mắt nhìn bầu trời đêm, nhíu chặt mày, trong lòng hơi trầm xuống.
Xem ra hôm nay tám phần phải thức cả đêm, nhất định phải nói rõ ràng với Lăng Chi Nhan, công việc này phải thêm tiền!
11.12.2022.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.