Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 26: Trở Về Trần Gia



– Ngươi không biết đâu, lần này nghe nói Trương gia gì đó lấy được đến ba kiện Huyền Binh cấp một đấy, đúng là đại may mắn mà!

– Vận may thật tốt, ta tiến vào đó tuy không lấy được Huyền Binh nhưng cũng lấy được hơn trăm viên Tụ Khí Đan, hắc hắc.

– Ta thì không may như ngươi, chỉ lấy được tầm năm mươi viên Tụ Khí Đan mà thôi!

– Haizzz…chúng ta may mắn chạy trước, phía bên ngoài bí cảnh có rất nhiều người lạ mặt chặn đường cướp bảo đấy!

Dọc đường đi, lúc cho tuấn mã nghỉ ngơi hắn nghe những người đi đường bàn tán về những chuyện xảy ra trong bí cảnh, nhưng hắn cười nhạt một cái, hắn có Dị Hỏa cũng xem như đại thu hoạch rồi!

Nam Lĩnh Thành – Trần Gia!

– Ha ha, ông trời cũng giúp ta, ta lấy được bảo vật rồi! Đây chính là Huyền Binh cấp một thượng phẩm, tuyệt đối là bảo vật.

Trần Hạo cười to, trên tay đang cầm một cây huyền kiếm, khí lực của cây kiếm thật mạnh khiến hắn vui không thôi.

Huyền Binh là bảo vậy giúp chủ nhân của nó tăng thêm vài thành thực lực tùy theo cấp bậc của nó, nhưng nhìn chung nó rất quý giá, Trần gia cũng chỉ có duy nhất một cây làm trấn bảo gia tộc mà thôi.

– Lâm Nhi lần này ngươi lập được công lớn rồi, ha ha.

– Cha, không có gì, chỉ cần chúng ta giành được ngôi gia chủ là được, thanh Huyền Binh này tặng người xem như là món quà của ta!

Trần Lâm cười ngạo nghễ, hãnh diện nói với Trần Hạo.

Hai ngày sau Trần Vũ về đến Trần gia, phía trước vẫn như cũ không có thay đổi gì nhiều.

– Ai…cuối cùng cũng đến nơi.

Bước chân nhanh đi vào, phía trước là Võ Đường của Trần gia, có hơn trăm đệ tử đang tập võ tại đó, quyền như roi, khí thế hùng hổ. Gặp tứ thúc đang xem tộc nhân luyện tập, Trần Vũ đi lại.

– Tứ thúc, con đã về!

Nghe có tiếng gọi mình Trần Khiếu Mạnh quay đầu lại, ánh mắt liền sáng lên cười tươi nói.

– Ha ha, con đã về rồi à! Lần này đi lịch lãm thu hoạch như thế nào?

Trần Vũ lắc đầu thở dài.

– Lần này con đi lịch lãm hai tháng, nhưng vẫn không…

Nói đến đây Trần Vũ không nói tiếp mà thở dài, nhìn trời phía xa xăm, thấy Trần Vũ như thế Trần Khiếu Mạnh vỗ vỗ bả vai hắn.

– Ha ha, không cần nói, cũng đừng buồn, miễn cưỡng không hạnh phúc đâu! Có tử thúc cùng mọi người ở đây với con!

– Con hiểu mà, con đi vào gặp mẫu thân trước.

Nói xong Trần Vũ quay đầu đi về đình viện của mình, Hàn Nguyệt đang ngồi ở hoa viên, thiêu khăn, thấy con mình trở về thì lòng cảm thấy nhẹ nhỏm, đứng dậy đi lại gần hắn cười tươi, nói:

– Cuối cùng con cũng về, lại đây để ta xem một chút nào!

Nhìn thấy mẫu thân mình thương, lo lắng cho mình như thế trong lòng hắn nổi lên một cảm giác mủi lòng, hắn cảm thấy mình quá vô dụng.

– Không có gì đâu mẫu thân, hài nhi vẫn khỏe, lần này con đi lịch lãm cũng thu hoạch được một ít.

– Không bị thương là tốt rồi, về là tốt rồi. Nào, vào đây mẫu thân làm đồ ăn cho con.

Vừa ngồi được một lúc, hắn thấy gia gia hắn đang đi vào nhà, liền hô:

– Gia gia, con mới về!

Trần Thiên Hàn thấy cháu trai mình trở về, trên người không có thương tích nên mỉm cười nói:

– Về là tốt, ngày nào mẫu thân con cũng lo lắng cho con, ngày nào cũng hỏi ta khi nào con về, bây giờ trở về thì ta cũng bớt lo lắng!

Khi nghe gia gia nói mẫu thân ngày nào cũng lo lắng cho mình, trong lòng hắn cảm thấy xót xa.

– Con lần này lịch lãm trở về cũng xem như tạm có thu hoạch một chút, cũng không đến nổi là không có thu hoạch gì.

– Vậy là tốt rồi!

Trần Thiên Hàn cũng không hỏi cháu mình đạt được thu hoạch gì, chỉ cần đứa cháu hắn bình an là được rồi!

Sau đó Trần Vũ đi đến khi nhà biếp, liền thấy mẫu thân hắn đang đứng trong đó nấu nướng.

Trần Vũ lấy túi kim tệ bên hong mình đưa cho mẫu thân nói:

– Mẫu thân, đây là thu hoạch lần này của hài nhi.

Nghe Trần Vũ nói vậy, hai mắt của Hàn Nguyệt đỏ lên, lần này con mình trưởng thành rồi. Hàn Nguyệt nhận lấy số kim tệ đó, sau đó bưng đồ ăn lên cho hắn ăn.

Trên bàn ăn toàn là những món hắn thích ăn nhất, bửa ăn thật đạm bạc, lúc ngồi ăn mẫu thân hắn hỏi hắn về quá trình lịch lãm của hắn, Trần Vũ cũng kể lại tư đầu gặp Dương Khiêm đến việc gặp phải cường đạo.

Kể đến đó Hàn Nguyệt liền hốt hoảng, kêu lần sau không cho hắn đi Thanh Diễm Sâm Lâm nữa, thực lực của hắn quá thấp, hơn nữa nơi đó quá nguy hiểm.

Còn mấy chuyện về gặp cái tháp màu đen kia, cùng với dị hỏa trong bí cảnh hắn cũng không nói ra nửa lời, không phải hắn không tin mẫu thân của mình, mà là muốn để cho họ an toàn.

Chuyện dị hỏa xuất thế quá trọng đại, không biết bao nhiêu thế lực sẽ dòm ngó vào đó, nên hắn quyết định không nói, còn chiếc tháp kia thì hắn không có gì để nói.

Ăn xong, Trần Vũ quay lại phòng của mình lấy mấy viên Dạ Minh Châu cùng Thủy Lam Hoa ra đem cất, trong hai tháng lịch lãm này hắn không có tăng lên một cảnh giới nào cả, khiến lòng hắn nặng trĩu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.