Chương 42

Chương 42



Cho anh mượn cả đời của em được không.

Dù cho có một ngày anh không thể cử động nữa

Anh dựa vào em, nói rằng tình yêu này không thay đổi.

Cho đến khi anh không thể nói được nữa và em cũng không còn nghe được nữa.

Mới sáng sớm, cậu muốn gì?

Cho tôi số điện thoại của Lâm Diệc Lâm.

… Em ấy không có điện thoại.

Đừng có nói nhảm.

Cậu có chuyện gì?

Chuyện của Tiểu Vũ.

Ồ… vẫn đang bị bỏ rơi à?

= =

Đợi tôi kêu vợ tôi qua.

Là tôi, Lâm Diệc Lâm đây.

???

Giúp tôi khuyên Tiểu Vũ. Em ấy ở một nơi rất tồi tàn không chịu về.

Không phải hai người chia tay rồi sao?

= =

Anh ấy đi đâu là tự do của anh ấy.

Cậu…

Tôi đi dạo phố với chồng đây. Bái bai.

Tôi sai rồi

Tôi yêu em ấy.

Cậu khuyên em ấy về giúp tôi đi.

Em ấy không nghe tôi nói.

Được thôi. Sau này tốt với người ta chút. Tôi không phải là Doraemon, chỉ giúp anh lần này thôi ó.

Cậu là thằng nào.

Vợ của tôi vẫn chưa thức, tối qua thật sự tiêu hồn. Ôi, vợ tôi càng ngày càng đẹp.

Trần Lộ! Cậu có tin tôi đưa số điện thoại của cậu cho nhà báo không?

Nói với ai cũng không khác. Tôi sẽ đưa số cậu cho em gái của Lâm Diệc Lâm…

Nhưng mà nhắc tới đây. Sáng nay tôi thấy cậu trên báo đấy.

Thầy à, anh đánh nhau trong chợ đêm =V=, Đánh đẹp lắm. Tiếp tục cố gắng, tôi đi tìm vợ tôi đây.

Đi chết đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.