Chàng Rể Quyền Quý

Chương 20



CHƯƠNG 20

Rõ ràng, chắc chắn là do cái tên ngu Trương Việt Bân này đã đắc tội với Ninh thị Đông Hải ở bên ngoài mà lại không biết, gây ra một tai họa lớn như thế, làm liên lụy bọn họ phải gặp nạn chịu khổ cùng.

Cho nên người nhà họ Trương ở đây chẳng những không cần thương cảm cho Trương Việt Bân, ngược lại trong lòng còn nghiến răng nghiến lợi với anh ta.

Sắc mặt của Ngô Dương đã khôi phục như bình thường, không thèm nhìn hai ba con Trương Đức Hải thêm nữa.

“Các vị, 5 phút đã qua, tôi tin tưởng là các người có thể đã xem hết kế hoạch thu mua.” Ngô Dương chậm rãi nói.

“Ninh thị chúng tôi đã mua lại một lượng lớn cổ quyền và tài sản hữu hình của tập đoàn trang sức Trương thị, đã nhìn trúng tiềm lực của trang sức Trương thị, cho nên các vị cổ đông không cần phải lo lắng lợi ích của mình bị tổn hại đâu.”

“Với tính chuyên nghiệp của đoàn đội Ninh thị, chúng tôi sẽ tạo ra lợi ích càng lớn hơn cho tập đoàn, các vị cổ đông, chỉ cần mọi người có thể nghiêm túc thực hiện theo chế độ chỉnh đốn và cải cách của tôi, đồng thời chấp hành nghiêm túc, trong tương lai, tất nhiên công ty sẽ phát triển không ngừng.”

Hơn hai mươi vị cổ đông ở đây đều gật đầu nói đúng, trong lòng đều có tính toán.

Bọn họ đã xem kỹ mấy lần kế hoạch thu mua của Ninh thị.

Nhìn thấy Ninh thị ở Đông Hải cũng không có ý đuổi cùng giết tận, một ngụm nuốt sạch tập đoàn trang sức Trương thị.

Tất cả các phương án và điều ước ở phía trên, đối với những cổ đông nhỏ như bọn họ mà nói đều không hề ảnh hưởng chút nào, đồng thời còn có thể hưởng được đãi ngộ hoa hồng như trước đó, thậm chí còn có thể gián tiếp ôm được cái đùi Ninh thị Đông Hải.

Bọn họ cũng đều đã nhìn ra cuộc khủng hoảng thương nghiệp này, rõ ràng là nhằm vào Trương Di Hòa và Trương Đức Hải.

Hai giám đốc điều hành bị thiệt hại rất lớn, không những mất đi quyền lên tiếng và một phần lớn cổ phần của tập đoàn, sản nghiệp thuộc danh nghĩa của bọn họ cũng bị tổn thương rất nghiêm trọng, chắc chắn là một sự tổn thất vô cùng lớn.

Nhất là Trương Đức Hải, lão tam nhà họ Trương đã hoàn toàn bị phá hủy, chẳng những đã mất đi quyền nắm giữ hội đồng quản trị, ngay cả thanh danh cũng rơi xuống đáy cốc, chắc chắn chuyện ngày hôm nay sẽ truyền khắp các thế gia ở thành phố Thanh Vân, biến thành trò cười, sợ là không thể ngóc đầu lên nổi.

“Tổng giám đốc Ngô nói vô cùng đúng, tôi rất đồng ý với cách nói của tổng giám đốc Ngô, mọi người vỗ tay.” Một cổ đông nhà họ Trương rất thức thời, đầu tiên lên tiếng, đứng dậy vỗ tay.

Bốp bốp bốp.

Các cổ đông nhỏ cùng với lãnh đạo còn lại cũng đều đồng loạt làm theo, trên mặt mang theo nụ cười, đứng dậy vỗ tay, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bọn họ biết rất rõ hiện tại tập đoàn đang xảy ra một sự thanh tẩy, chỉ có đuổi theo bước chân của tổng giám đốc Ngô, trong tương lai, tập đoàn mới có quả ngon để ăn.

Sắc mặt của Trương Di Hòa và Trương Đức Hải vô cùng khó coi, nhưng mà cũng cố gắng nặn ra nụ cười, vỗ tay chúc mừng theo bọn họ.

Trong lòng của hai người chua chát, hiện tại uy quyền đã biến mất, sau này có thể đứng vững chân tự vệ trong tập đoàn cũng là chuyện không tệ, nào còn dám khiêu chiến.

Sáu tiếng sau, ban đêm.

Trong căn phòng xa hoa ở một khách sạn nguy nga.

Ngô Dương khom người cung kính đứng trước bàn trà, giống như là đang đợi mệnh lệnh, trên ghế salon có một chàng trai trẻ tuổi mặc áo thun màu trắng ngồi ở đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.