Chương 133

Chương 626-627



626: Chiến Sự

Đương nhiên là cà phê không chỉ chuẩn bị cho một mình Thái thượng hoàng, vì vậy Tiểu Thảo còn rất tri kỷ chuẩn bị ít đường và sữa ở trong đ ĩa, nếu ai cảm thấy đắng thì có thể tự pha theo khẩu vị mình thích.Thái thượng hoàng uống cà phê thơm nồng, lại ăn thêm mấy miếng điểm tâm phương tây ngọt mà không ngấy, thỏa mãn gật đầu liên tục, ngay cả sự mệt mỏi trong mấy tháng qua đều bị đồ ăn ngon xua tan trong nháy mắt.

Ngoài Hoàng thượng cho thêm sữa và đường uống rất nhiệt tình ra những người khác đều không có thói quen uống thứ đồ uống đẳng như vậy.Viện trưởng Viên lại có thể phẩm ra chỗ tốt của cà phê.

Còn có nửa năm nữa là đến kỳ thi mùa thu, đám học sinh học quên ăn quên ngủ, khó trách có lúc tinh thần mệt mỏi.

Nếu như có thứ có thể nâng cao tinh thần, đây sẽ là sự trợ giúp rất lớn với bọn họ.

Ông ấy thầm nhớ kĩ việc này, chuẩn bị trước khi đi hỏi tiểu nha đầu để “Học hỏi kinh nghiệm”.“Khụ! Việc hôm nay cũng chỉ có vậy thôi, không còn sớm nữa…” Thái thượng hoàng còn chưa thấy thỏa mãn cầm ly cà phê trong tay một hơi cạn sạch.Phía Dư gia còn có người làm mai là viện trưởng Viên, cho rằng câu sau Thái thượng hoàng muốn ra về nên vội nói: “Cơm chưa đã chuẩn bị xong, ngài ở lại ăn cơm đã!”Thái thượng hoàng gật đầu như lẽ đương nhiên: “Ý của ta là vậy đấy, thời gian không còn sớm, đến lúc dọn cơm rồi.

Nghe nói, lúc nhà lão Nhị mời khách tiểu nha đầu đã nấu rất nhiều món ăn mới.

Không biết bữa trưa hôm nay có hợp khẩu vị ta không nữa.”Tĩnh Vương rất phiền lòng, sao lúc trước lại đồng ý để cha ông ấy làm người mai mối chứ? Nào có chuyện lần đầu đến nhà gái đưa đồ cưới hỏi đã mặt dày đòi ăn cơm trưa ở nhà người ta rồi?“Không biết hôm nay có món ‘Phật nhảy tường không? Ngự thiện phòng nấu món đó ta luôn cảm thấy thiếu chút gì, hương vị không ngon như nha đầu Tiểu Thảo nấu.” Hoàng thượng cũng gật đầu đồng ý, không hề có ý định nhấc mông khỏi ghế.Tĩnh vương thở dài trong lòng: Xem ra hôm nay phải vứt bỏ mặt mũi rồi, nhiều rận sẽ không cắn, thôi thì cứ vậy đi! Ông ấy cũng không tiện chào tạm biệt rời khỏi.“Có, có, có! Thảo Nhi nghe nói hôm nay Thái thượng hoàng đích thân đến nên đã sớm chuẩn bị đủ nguyên liệu nấu ăn, từ sáng sớm đã bắt đầu nấu.

Không chỉ có ‘Phật nhảy tường mà còn có đầu heo kho, tai heo kho, mũi heo kho…!mà ngài thích ăn, tất cả đều do khuê nữ Tiểu Thảo tự nấu!” Dư Hải thấy Thái thượng hoàng và Hoàng thượng gần gũi bình dị nên cũng bình tĩnh hơn, nói chuyện tự tin hơn.Thái thượng hoàng cười ha ha nói: “Không uổng công ta thương nha đầu này mà, còn nhớ món lão tử thích ăn.

Nhưng mà hai năm này răng ta hơi yếu, nếu là tai heo thì có lẽ là hời cho mấy tên tiểu tử thối các ngươi rồi.”Được coi là một trong những “Tiểu tử thối”, Tĩnh vương sờ mũi mình: Bản thân ông ấy cũng gần năm mươi mà còn bị gọi là tiểu tử thối, giống như trở về thời niên thiếu vậy, bị cha cầm chổi đuổi chạy khắp nơi.Viện trưởng Viên lại cười ha ha nói: “Ngài cũng đã hơn bảy mươi rồi răng mới chỉ hơi yếu, phải biết hài lòng chứ.

Nhưng mà Tiểu Thảo nói muốn mở dược thiện phường, ngài hỏi con bé xem có loại thuốc nào củng cố răng không.

Nếu như không có răng thì ăn cái gì cũng không ngon, cũng khó mà phẩm ra mùi vị của rất nhiều đồ ăn ngon nữa.”“Lão Viên ông nói đúng, không có răng ăn cái gì cũng không ngon! Nha đầu Tiểu Thảo kia có lắm ý tưởng hay ho, nhất định sẽ có cách.

Đáng tiếc y thuật thời nay quá lạc hậu, nếu có thể trồng răng lão tử cũng chẳng cần phải lo lắng.” Thái thượng hoàng mong nhớ bác sĩ nha khoa ở kiếp trước.“Trồng răng? Trước nay chỉ nghe nói trồng hoa cỏ trồng hoa màu, chưa nghe trồng răng bao giờ.

Ngài suy nghĩ hão huyền quá đó?” Viện trưởng Viên kém Thái thượng hoàng không mấy tuổi, lúc còn trẻ vua tôi ở cùng nhau thành ra quá hiểu tính nhau, ngày thường nói chuyện cũng không quá câu nệ.“Ta không có chung tiếng nói với người thời cổ đại như ông, giữa đôi ta có khoảng cách thời đại vô cùng lớn.

Nha đầu Tiểu Thảo đâu ra đây tâm sự một lát!” Thái thượng hoàng đã sớm đoán ra thân phận chuyển kiếp của Dư Tiểu Thảo, nhưng lại không biết kiếp trước nàng làm nghề gì.

Biết nhiều cách nấu dược thiện như vậy không lẽ xuất thân nhà y, hoặc là chuyên gia dinh dưỡng?Biết nấu nhiều món ăn như vậy, không lẽ là đầu bếp? Nhưng mà tiểu nha đầu này rất thạo việc làm ruộng…!đúng là khiến người khác nghĩ không ra rốt cuộc nàng làm nghề gì.

Nhưng mà ông cũng chẳng xoắn xuýt vấn đề này làm gì, chỉ cần có thể ăn được đồ ăn ngon của kiếp trước là ông đã hài lòng rồi.Bữa cơm trưa này của Dư gia cả khách lẫn chủ đều ăn rất vui vẻ.

Thái thượng hoàng uống không ít rượu mạnh tửu phường Dư Ký sản xuất, còn kéo cả đứa cháu Hoàng thượng chơi túy quyền, hoàn toàn quên mất mục đích đến đây ngày hôm nay.

Tĩnh vương ở bên cạnh nhìn mà lo…!không biết bây giờ đổi người mai mối có còn kịp không?Sau lễ nạp thải không bao lâu, người mai mối lại đến nhà gái hỏi tên và ngày sinh để nhà trai bói toán.

Đây là lễ thứ hai trong “Lục lễ” – Hỏi tên.

Hỏi tên cũng phải mang lễ vật đến, vẫn dùng một đôi nhạn như trước.

Tĩnh vương không yên tâm nên cũng đi theo, cầu nguyện cha và Hoàng thượng không giống lần trước, ném bỏ mặt mũi nhà trai.Cũng may viện trưởng Viên khá hơn hai người này, vẫn còn nhớ chức trách làm mai của mình.

Ông ấy sắp xếp việc trao đổi ngày sinh của đôi bên.

Có nhà còn mang ngày sinh của cô dâu về để dưới lư hương trong Phật đường trong nhà, sau ba ngày nếu trong nhà không xảy ra việc gì thì chứng tỏ hai nhà có thể kết thân, nếu như có điềm báo không tốt thì ngày sinh của nhà gái rất có thể sẽ bị trả về.Nhưng mà Chu Tuấn Dương đã sớm nhớ cả ngày sinh của Tiểu Thảo hơn bản thân hắn, Tĩnh vương phủ đã sớm mời trụ trì Hộ quốc tự đến giúp hai người xem bát tự.

Quẻ tượng nói tiểu nha đầu ngũ phúc đầy đủ, là người vượng phu vượng gia.

Hôm nay lấy ngày sinh và lễ nạp cát sau đó cũng chỉ là làm cho có mà thôi.Được Tô Nhiên nhắc nhở, Hoàng thượng đưa thiệp cho người mai mối của nhà gái.

Thiệp được làm từ giấy đỏ, viết tên họ và ngày sinh của nam nữ hai bên lên trên.

Dư gia nhận thiệp tức là tỏ ý chấp nhận mối hôn sự này.Hai đứa nhỏ lưỡng tình tương duyệt, người nhà hai bên đương nhiên đều vui vẻ.

Đương nhiên Dư Hải vẫn còn hơi lo lắng trong lòng, thềm cửa Tĩnh vương phủ quá cao, nếu tương lai con gái bị bắt nạt thì bọn họ muốn làm chỗ dựa cho nàng cũng khó mà làm được.Với danh vọng và địa vị trước mắt của Dư gia ở Đường Cổ, dù Tiểu Thảo gả đến nhà ai nhà mẹ như bọn họ cũng có thể kiêu ngạo trở thành hậu thuẫn vững chắc cho nàng.

Nhưng mà ở Kinh thành thì khác, dù tiện tay đánh người trên phố cũng có nguy cơ đánh trúng hoàng thân quốc thích, Dư gia còn kém xa lắm.Ở trong mắt người khác, Dư gia gả con gái đến Tĩnh vương phủ chính là có phước hưởng, tích phúc từ đời trước.

Dư Hải chỉ có thể im lặng cầu nguyện Dương Quận vương có thể trước sau như một, cho con gái nhỏ hạnh phúc con bé mong muốn.Bởi vì Tiểu Thảo còn nhỏ tuổi nên Chu Tuấn Dương vẫn giữ vững quan điểm chờ khi nàng đủ mười tám tuổi mới cưới nàng về, cho nên “Lục lễ” chỉ tiến hành đến nạp cát, còn ba lễ nữa sẽ lần lượt tiến hành trong hai năm tiếp theo.Chỉ tính ba lễ trước này thôi, vì muốn bày tỏ thái độ trân trọng và sự hài lòng với nhà gái mà phủ Tĩnh vương kéo dài mấy tháng mới làm xong.

Người khắp Kinh thành đều biết, Dương Quận vương là danh hoa đã có chủ.Đúng lúc này biên cương Tây Bắc truyền đến tin có chiến sự.

Lúc đầu khi triều Đại Minh được lập nên, Thái thượng hoàng còn thích Nam chinh Bắc chiến, các bộ tộc ở Tây Bắc và phía Bắc đều biết điều an phận.

Sau khi Kiến Văn đế đăng cơ, mạnh mẽ thay đổi chính sách đối ngoại, nghỉ ngơi dưỡng sức, chăm lo cho cuộc sống của người dân.

Các bộ tộc ở Mông Cổ và tộc Thổ Lổ Phiên ở Tây Bắc đã lặng lẽ phát triển lớn mạnh, thường xuyên quấy rầy biên giới Đại Minh.Từ sau khi cha con Triệu lão tướng quân trấn thủ Tây Bắc, hợp sức đánh thắng mấy trận, các bộ tộc thua trận thì thành thật yên ổn mấy năm, bây giờ rốt cuộc không kiềm chế được nữa, muốn cắn một miếng thịt trên người Đại Minh.

Vốn là với kinh nghiệm dùng binh và đánh giặc của hai cha con Triệu tướng quân, các bộ tộc ở Tây Bắc chỉ như diễn xiếc mà thôi.Nhưng không biết từ lúc nào các bộ tộc ở Tây Bắc gài gián điệp vào trong đại quân ở Tây Bắc của Đại Minh, mà tên gián điệp này lại lừa gạt được tất cả mọi người, trở thành phụ tá đắc lực của Mưu phó tướng.

Gã ta nghe theo lời chủ cũ, thần không biết quỷ không hay hạ độc các tướng lĩnh cấp cao của đại quân Tây Bắc.

Tuy không phải kịch độc có thể lấy mạng ngay lập tức nhưng nó lại khiến sức khỏe của cha con Triệu gia ngày một yếu đi.Tộc Thổ Lỗ Phiên và các bộ tộc Mông Cổ thừa dịp này bao vậy bọc đánh khiến quân lính Tây Bắc không có người lãnh đạo nhanh chóng tan rã.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi thành Cáp Mật Vệ đã bị Thổ Lỗ Phiên công phá, đại quân Tây Bắc không thể không dời khỏi thành.

Các bộ tộc bên Thổ Lỗ Phiên thừa thắng xông lên, Đại Minh lại bị chiếm mất mấy cái vệ thành.

Khi Hoàng thượng nhận được tin báo khẩn cấp từ quân đội thì quân đội Đại Minh đã rút về thủ ở Gia Dục Quan.Từ khi Đại Minh được thành lập đến nay chưa từng ăn thiệt lớn về mặt quân sự như vậy.

Hoàng thượng rất tức giận, phong Dương Quận vương là Chinh Tây Đại tướng quân, dẫn theo quân lính trong đại doanh Tây Sơn và một trăm nghìn binh lính Ngự lâm quân đến viện trợ cho đại quân Tây Bắc.Có câu nói: Đánh giặc phải chuẩn bị lương thực trước.

Nếu như là năm năm trước Hoàng thượng khẳng định không dám khua chiêng gõ trống như bây giờ.

Nhưng vì bây giờ có Dư Tiểu Thảo, mấy năm nay cây trồng cho sản lượng cao, con dân có được cuộc sống ấm no đầy đủ, quốc khố cũng dồi dào, dù chiến tranh có kéo dài ba năm cũng sẽ không lo thiếu thốn.Chuyện chuẩn bị lương thực giao cho Lưu thượng thư của Hộ bộ và Dư Tiểu Thảo.

Căn cứ gây giống ở phía Bắc tích trữ rất nhiều lương thực, cung cấp cho một trăm nghìn đại quân chẳng khác nào một bữa sáng nhỏ.

Quan viên áp tải lương thực được chỉ định là Trung cần bá Phòng Tử Trấn.Phòng gia và thủ lĩnh đại quân Chinh Tây cũng coi như thông gia, lại còn có quan hệ thầy trò với Triệu tướng quân thống lĩnh đại quân Tây Bắc.

Quyết định như vậy cũng sẽ không có chuyện chậm trễ đưa lương thực đến nơi có chiến sự.Khi Tiểu Thảo biết được Triệu gia gia và Triệu bá bá trúng phải kịch độc thì suốt đêm không ngủ, chế mấy lọ thuốc giải độc có tăng thêm nước linh thạch.

Ngoài ra, vì sợ chồng tương lai của mình bị thương mà nàng còn tự tay chế mấy loại thuốc nội thương và ngoại thương.Tiểu Bổ Thiên Thạch còn dạy cho Tiểu Thảo một vài cách chế thuốc đơn giản mà nó biết ở dị giới cho nàng.

Tuy là dược liệu, lò luyện đan và lửa đều từ nhân gian nhưng viên thuốc luyện chế ra có dược tính cao hơn mấy chục lần viên thuốc bình thường, lại còn được nước linh thạch cường hóa, hiệu quả đương nhiên tốt vô cùng.Ví dụ thế này, dù là ngoại thương nghiêm trọng đến đâu chỉ cần không phải một kích lấy mạng thì khi dùng đan dược chữa ngoại thương, lập tức có thể cầm máu chữa lành, hai ngày sau lại có thể tung tăng.

Còn đan dược chữa nội thương, nói nó có thể cải tử hồi sinh cũng không khoa trương chút nào.

Chỉ cần người còn một hơi thở nó cũng có thể bảo đảm người đó tiếp tục sống sót..

Chương 627

Khi Dư Tiểu Thảo cổ mở to đôi mắt vì thức khuya mà đỏ ngầu, bọng mắt thâm đen xuất hiện ở đội ngũ đưa tiễn, Chu Tuấn Dương đang cưỡi trên Cuồng Phong liếc mắt một cái đã thấy được nàng.

Hôm nay Hoàng thượng tự mình đến đưa tiễn đại quân Chinh Tây ra trận, hắn ta vừa nói dứt lời đã thấy Chinh Tây Đại tướng quân nhảy xuống lưng ngựa, nhanh chóng bước về phía nào đó. Nhìn theo hướng hắn đi, Hoàng thượng đương nhiên thấy được một gương mặt quen thuộc.

“Tiểu tử thối này!” Hoàng thượng cười mắng một câu.

Tô Nhiên khẽ cười nói: “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đây cũng là chuyện thường tình.”

Tô Nhiên nhìn theo hướng đó, thấy được ánh mắt vả vẻ mặt lo lắng của Tiểu Thảo. Nàng và Dương Quận vương mới đính hôn không bao lâu Dương Quận vương đã phải ra chiến trường, nàng lo lắng cũng là chuyện đương nhiên. Phía Tây Bắc toàn bộ tộc ngu dốt lại còn không sợ chết, tuy Dương Quận vương rất mạnh nhưng trên chiến trường đao kiếm vốn không có mắt, ai có thể bảo đảm không có chuyện bất ngờ gì xảy ra? Nếu Dương Quận vương xảy ra chuyện nàng nhất định sẽ đau lòng muốn chết, sau đó cô độc cả đời… Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy không thoải mái, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý.

“Hoàng thượng, thần xin được làm người giám sát quân tình!” Tô Nhiên đột nhiên khom người chắp tay, chờ Hoàng thượng hạ chỉ.

Chu Quân Phàm hơi sửng sốt, hắn ta không hiểu được mục đích của Tô Nhiên, cho rằng y sợ em họ hắn ta công cao chấn chủ, sẽ có dị tâm thì vội nói: “Tô tổng quản, trẫm tin tưởng Dương Quận vương, chức giám sát quân tình này không cần thiết đâu?”

Tô Nhiên nghiêm mặt nói: “Vi thần cũng tin tưởng Dương Quận vương chưa từng có dị tâm nhưng mà gần đây trong tin tức ám vệ truyền về, nói có người cảm thấy không hài lòng về việc trong quân không có chức này. Gần đây Hoàng thượng cũng không có kế hoạch đi tuần nào, vi thần ở lại Kinh thành cũng không có việc gì làm, không bằng đi một chuyến!”

“Mấy Đại tướng quân khai quốc kia đúng là rảnh rỗi, không có chiến sự thì suốt ngày lảm nhảm như bà tám vậy. Được rồi, ngươi đi theo đi! Đường đệ của trẫm là một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, tuy rằng hai năm này bị Tiểu Thảo quản lý nên chưa bạo phát lần nào. Nhưng mà trên chiến trường nhỡ đâu hắn bị máu tươi k1ch thích thì ngươi đi cũng là có người chế trụ hắn! Thật ra thì, ta muốn để nha đầu Tiểu Thảo kia đi theo bảo đảm…” Hoàng thượng đột nhiên mơ mộng hão huyền, nhìn về phía Dư Tiểu Thảo đang đưa linh dược cho Chinh Tây Đại tướng quân.

Tô Nhiên lập tức nói: “Đừng, tuyệt đối không nên! Tuy nha đầu kia to gan hơn người bình thường nhưng dù sao nàng cũng là con gái, chiến trường là nơi máu me, nàng không bị dọa sợ mất mật mới là lạ. Nếu ngài dám nói vậy chắc chắn Dương Quận vương sẽ trở mặt tại chỗ với ngài, ngài có tin không?”

Hoàng thượng sờ sờ mũi, nghĩ đến dáng vẻ bảo vệ vợ của em họ, đúng là có khả năng khiến hắn ta trở mặt thật. Chu Quân Phàm đằng hắng một tiếng nói: “Trẫm chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi căng thẳng cái gì? Không phải là ngươi..”

“Hoàng thượng, vi thần chỉ coi Tiểu Thảo như muội muội!” Tô Nhiên vội vàng chặn lời hắn ta không cho hắn ta nói tiếp.

“Trẫm cũng nói ý này mà? Ngươi chột dạ cái gì?” Chu Quân Phàm từ trên cao nhìn xuống Đại tổng quản của mình. Người này ngọc thụ lâm phong, môi đỏ răng trắng, tuấn tú văn nhã, ngoài việc thân thể không trọn vẹn ra cũng được coi như một thanh niên đẹp trai tuấn tú. Nhưng mà dù sao thì y cũng đã tịnh thân. Không lẽ… thái giám cũng sẽ thích đàn bà?

“Vi thần không hề chột dạ, là Hoàng thượng nghĩ nhiều!” Tô Nhiên lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên lạnh nhạt của mình, nhìn về phía tiêu cô nương yêu kiều kia “Nếu như nàng không ngại thân phận của thần, thần cũng muốn nhận nàng làm muội muội.”

“Ừ! Trẫm cảm thấy được đó!” Hoàng thượng nhìn y đầy ẩn ý, gật đầu nói: “Chờ lễ trưởng thành của Đại hoàng tử qua đi trẫm sẽ nhường ngôi cho nó, làm một Thái thượng hoàng vui vẻ, dẫn Hoàng hậu đi du lịch khắp thiên hạ. Còn ngươi thì sao? Mau chóng bồi dưỡng mấy đồ tử đồ tôn của ngươi đi chứ. Đến lúc đó ngươi muốn đi cùng trẫm thì đi mà không muốn thì trẫm sẽ bảo muội muội Dư Tiểu Thảo của ngươi giúp ngươi dưỡng lão.”

Tô Nhiên đã sớm quen với việc Hoàng thượng toàn nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ lạ. Tuy y rất muốn sống một cuộc sống bình thường nhưng chuyện này đâu phải y muốn là được. Y không muốn nha đầu Tiểu Thảo vì y mà phải chịu đựng người đời nói này nói nọ nên chuyện này chỉ nói vui vậy thôi.

“Hoàng thượng, lúc Đại hoàng tử hai mươi vi thần còn chưa đến bốn mươi, còn không đến mức phải nhờ người khác chăm sóc đâu?” Y nhìn về phía tiểu cô nương đang khóc trong lồ ng ngực Dương Quận vương. Cảm xúc của nàng luôn rất thật, cho đến giờ đều không để ý đến cái nhìn của người đời. Có lẽ, mấy lời Hoàng thượng vừa nói kia y thật sự có thể mơ mộng xa vời.

Tiêu điểm trong tâm nhìn của Hoàng thượng và Tô Đại tổng quản là… Chu Tuấn Dương. Lúc này hắn đang ôm chặt Dư Tiểu Thảo còn đang run rẩy vào trong lòng, hắn chỉ có thể nói mấy câu đơn giản an ủi nàng: “Đừng lo lắng, nàng còn không tin tưởng võ công và năng lực của gia sao? Yên tâm đi, mấy thứ thuốc nàng cho gia sẽ không cần dùng đến đâu. Gia sẽ bình an trở về, không mất một sợi tóc nào!”

“Huynh gạt người!” Dư Tiểu Thảo nghẹn ngào “Tóc người mỗi ngày rụng mấy chục sợi, huynh nói không rụng sợi nào đúng là nói qua loa cho Có.”

“Nào có, gia qua loa cho có với ai chứ nhất định không làm vậy với nàng! Gia sẽ cố gắng hết sức bảo vệ bản thân, không để bị thương được không? Nàng nhìn đi, bên cạnh ta còn có Lưu tổng quản võ công cao cường, lần này Đổng Đại Lực cũng theo đến, gia còn mang theo súng kíp bên người, địch có mạnh đến đâu cũng không thể chiếm được chút lợi nào trước mặt gia.”

Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, đôi mắt to đỏ như mắt thỏ thì trong lòng đau đớn không thôi. Hắn thầm thề trong lòng: Sau này hắn phải chăm sóc nàng thật tốt, yêu thương nàng, nhất định không để nàng khóc thêm lần nào nữa.

“Lần này Hỏa khí doanh cũng đi sao? Sao trong đội ngũ không thấy đám Trương Diệu, Lưu Hâm?” Trương Diệu và Lưu Hâm là đội trưởng Hoả khí doanh đi đến quan ngoại với bọn họ lúc đầu năm, phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn họ nên Tiểu Thảo cũng coi như quen biết.

Chu Tuấn Dương thấp giọng nói bên tài nàng: “Hỏa khí doanh đã đi trước tiếp viện cho biên ải. Nói không chừng khi gia đến Tây Bắc chiến tranh đã kết thúc rồi! Đừng khóc, nàng khóc thế này sao gia có thể yên tâm đi đây?”

“Được! Ta không khóc!” Dư Tiểu Thảo dùng mu bàn tay lau nước mắt, hít mũi nói “Vậy huynh nhất định phải cẩn thận. Thuốc ta đưa cho huynh lúc nào cũng phải mang theo bên người, đừng không nỡ dùng.”

“Yên tâm đi! Những thứ này đều là công sức một đêm không ngủ của nàng, gia nhất định sẽ luôn mang bên người. Sau khi trở về nhớ ngủ bù nhé, nhìn quầng mắt thâm đen này sắp thành gấu trúc rồi!” Chu Tuấn Dương muốn trêu đùa nàng một chút để xua tan nỗi buồn phải chia xa.

Dư Tiểu Thảo gật đầu nhưng vẫn không yên tâm nhìn vào đôi mắt phượng quyến rũ của hắn hung hăng nói: “Huynh phải chăm sóc bản thân thật tốt! Nếu huynh xảy ra chuyện gì đừng hòng ta sẽ thủ tiết vì huynh! Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất gả cho người khác, huynh chờ đợi ta nhiều năm như vậy coi như phí công vô ích!!”

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tuấn Dương lập tức tối đi, đôi mày anh tuấn nhăn lại, hắn nhanh chóng cúi đầu cắn một cái trên đôi môi của tiểu nha đầu khiến hắn không biết phải làm sao này, hừ lạnh nói: “Gia sẽ không cho nàng cơ hội đó đâu!! Nghiêm chỉnh chờ gia trở về cưới nàng, nhớ ăn nhiều vào, gia không muốn ôm một bộ xương!!”

“Mẹ nó, huynh nói ai là bộ xương hả? Huynh cái đồ bại hoại này, nói! Có phải huynh thích loại ngực to mông to không? Nếu huynh dám nhìn nữ nhân khác ta sẽ chọc mù mắt huynh!!” Dư Tiểu Thảo cúi đầu nhìn hai cái bánh bao nhỏ trước ngực mình, hầm hừ đe dọa.

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Bây giờ gia hối hận còn kịp không?” Chu Tuấn Dương tỏ vẻ hối hận không muốn sống nữa.

Dư Tiểu Thảo dùng sức nhéo eo săn chắc của hắn: “Huynh dám hối hận thử xem!! Huynh đã nói sau này chuyện gì cũng nghe lời ta. Vậy… hôm nay ta nghiêm túc ra lệnh cho huynh: Phải bình an trở về!! Có biết không?”

“Được! Tuân lệnh bà xã đại nhân!!” Chu Tuấn Dương trịnh trọng đáp ứng.

“Yên tâm đi! Có một giám quân như ta nhìn chằm chằm rồi. Hơn nữa Dương Quận vương cũng là người có năng lực, người có thể làm hắn bị thương vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ!” Tô Nhiên nghe lén trắng trợn, đứng bên cạnh hai người một lúc lâu, suýt chút nữa bị cuộc nói chuyện của hai người chọc cười đau bụng.

Dư Tiểu Thảo nghe vậy thì sáng mắt, vẻ mặt lo lắng trở nên vui vẻ: “Tô tiên sinh, ngài cũng đi cùng đại quân Chinh Tây à! Có ngài ở bên cạnh Duệ Chi thì ta yên tâm rồi. Lần ra trận này xin Tô tiên sinh chăm sóc hắn nhiều hơn.” Nói xong nàng còn trịnh trọng cúi người 90 độ với y.

Tô Nhiên nhẹ nhàng nâng tay nàng đỡ nàng đứng thẳng, y cười nói: “Không cần khách sáo, đây là chuyện một giám quân nên làm. Ngươi đừng lo lắng, nếu hắn làm việc lỗ m ãng ta giúp ngươi đánh hắn.”

Dư Tiểu Thảo cười xấu xa vô lương tâm: “Được, tất cả đều nhờ cậy ngài. Chu Tuấn Dương, huynh phải nghe Tô tiên sinh tư vấn nhiều vào, chuyện gì cũng phải lo cho an toàn của bản thân trước. Còn việc chiến sự, đến chậm một chút thì cứ chậm đi, ta sẽ trồng nhiều cây trồng cho sản lượng cao hơn, cung cấp cho đại quân Chinh Tây sự ủng hộ lớn mạnh, làm hậu phương vững chắc cho các người”

Chân mày Chu Tuấn Dương càng nhíu chặt hơn, cái tên Tố Nhiên này đúng là âm hồn không tan mà. Còn tiểu nha đầu nữa, y nói một câu nàng y đã tin chắc như đinh đóng cột, hắn bảo đảm lâu thế mà nàng vẫn không yên tâm, y mới nói một câu nàng đã vui vẻ thế rồi. Hừ! Chẳng lẽ hắn không đáng tin như vậy?

“Này! Giám quân là chức gì? Sao gia không nhớ trong quân có chức này?” Chu Tuấn Dương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khó chịu nhìn Tô Nhiên, cắn răng nghiến lợi nói.

Tô Nhiên cười như không cười nhìn hắn, quơ quơ thủ dụ của Hoàng thượng trong tay, ung dung nói: “Hoàng thượng thương đường đệ là ngươi, sợ lần đánh giặc này ngươi phải chịu khổ nên sai ta đi cùng giúp ngươi gánh vác phần nào. Đây, thủ dụ của Hoàng thượng, không lẽ thứ này còn có thể làm giả?”

Chu Tuấn Dương đoạt lấy chỉ dụ, thấy vết mực vừa mới viết xong, vẫn còn tản ra mùi mực, biết được đây là ý chỉ nhất thời của Hoàng thượng. Hắn nhìn về phía bộ liễn nơi Hoàng thượng đang ngồi, trong ngắn ngủi giao mắt với Hoàng thượng hắn phát hiện: Hoàng thượng lại muốn xem kịch vui! Nếu không chức giám quân này để ai làm mà không được lại cứ nhất định là tên Tô Nhiên chướng mắt này? Đúng là tức chết hắn mà!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.