[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 94



Bạch Lạp Sa ngồi chễm chệ trong cung Phượng hậu, hai chân vắt vẻo ngay trước mặt Đại Duy đế.
Nàng tay cầm bút lông, viết lèo lèo trên mặt giấy.
Chấm nốt dấu chấm cuối cùng, đem tờ giấy đó quăng cho dược đồng đứng cạnh mình.
Bạch Lạp Sa nhẹ nhàng đặt bút, nhìn Long đế: “Phương thuốc ta đã viết ra đó.

Tạm thời dược đồng của ta sẽ đi luyện thuốc và chăm sóc nương nương trong mấy ngày tiếp.

Đại Duy đế có dị nghị gì không?”
“Không có, không có.” Đại Duy đế lệnh cho tổng quản sau lưng mình: “Mau đi thu xếp chỗ ở cho dược đồng Dược Vương cốc.”
“Được rồi.” Bé Sa hài lòng gật đầu, tươi cười đẹp như nắng: “Sau khi Phượng hậu khỏi bệnh, dược đồng của ta sẽ quay về.

Bệnh đã khám ra, phương thuốc đã có, vậy Y Tiên ta xin cáo từ.”
“Thế để trẫm…” Đại Duy đế đứng dậy, có ý muốn đưa tiễn.
Nhưng Bạch Lạp Sa rất nhanh đã lắc đầu: “Không cần.

Đại Duy đế cứ việc chăm sóc thê tử của ngài.”
Dời khỏi cung Phượng hậu dưới cái cúi đầu đầy kính nể của bao người xung quanh….
Hoa Phiệt khó nhịn được mà hưởng thụ…
Hoá ra…đây chính là cảm giác hơn người ư?
“Ôi, quý hoá biết bao! Tiểu nhân không ngờ có ngày lại được diện kiến Y Tiên đại nhân thế này!”
Một ông lão râu tóc bạc phơ, thần thái bất phàm đi tới gần.

Tay ông chống gậy, bước lại rất nhanh, ông còng lưng, híp mắt cười: “Trâu Quỳ gặp qua Y Tiên.”
Bạch Lạp Sa nhìn cụ ông trước mặt, đầu khó nhịn được mà nổi lên mấy dấu ba chấm.
Tính ra, cuộc đời nàng trai đẹp chẳng gặp ai, trai xấu thì không ưa, mối quan hệ tốt khác giới thì toàn là mấy lão già lọm khọm.
Mỹ nam đi yêu nữ chủ hết rồi!
Ôi, phận nữ phụ…
Trong lòng thầm rỉ máu, ngoài mặt, Bạch Lạp Sa đối với Trâu Quỳ tươi cười lại tươi cười.
Hoa Phiệt có chút không vui.
Y Tiên hình như đối với ai đều cười đẹp đến khuynh đảo chúng sinh như vậy.

Người quen thì không nói, thế nào đến cả người lạ Người cũng cười vậy đi?
Trong lòng nó càng thêm khó chịu…
Bạch Lạp Sa rất dễ dàng cảm nhận được nỗi niềm khó ở của Hoa Phiệt, có lẽ thằng bé hơi mất kiên nhẫn…
Nàng vỗ vai nó, mỉm cười: “Ta đã hứa với đứa nhỏ này, đưa nó đi dạo quanh Nhân giới.

Cuộc nói chuyện giữa chúng ta, đành khi khác vậy.”
Trâu Quỳ nghe vậy, mặt già lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Hiếm hoi có được một lần gặp qua vị Y Tiên đại danh đỉnh đỉnh, nổi danh đệ nhất trong giang hồ này.
Ai dè hàn huyên chưa tới ba câu người ta đã muốn chạy…
Trâu Quỳ mắt híp nhìn qua Hoa Phiệt…
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cái, mặt ông lại nhăn mày nhăn mày và nhăn mày…
Ông cất giọng, nghiền ngẫm.
“Ừm…Đứa nhỏ…”
Bỗng dưng, nội tâm Hoa Phiệt cảm thấy căng thẳng…
Bàn tay gầy gò của nó khẽ siết chặt lấy bàn tay non mềm của Y Tiên…!( Hoa Phiệt cao đến ngực chị nhà nhé!)
“Đứa bé này làm sao?” Bạch Lạp Sa thở không gấp, mặt không đỏ hỏi vặn lại.
“Khá kì…vận mệnh của thằng bé này…” Đang nói giữa chừng, đột ngột Trâu Quỳ câm nín, ông lầm bầm, lắc đầu lắc đầu: “Thiên cơ không thể tiết lộ, thiên cơ không thể tiết lộ.”
Bạch Lạp Sa: “…” Thiên cơ không thể tiết lộ thì ông ra vẻ cái gì?
Úp úp mở mở…
Tốt nhất đừng nói cho ai khác thì hơn.
Bạch Lạp Sa tạm thời không thể nào biết được, ban nãy là Trâu Quỳ làm màu hay ổng nhìn thấu cái gì đó thật…
Dẫu sao…
Nàng nhìn qua chiếc tay của nam chủ đang nắm tay mình…
Hoa Phiệt cũng không phải kẻ có số phận tầm thường…
Kệ đi!

“Con muốn ăn cái này không?”
“Dạ.”
“Cái này thì sao?”
“Ta có thể thử miếng.”
“Con thích đồ chơi chứ?”

“Đồ chơi, Y Tiên, người ta trưởng thành rồi mà.”
“…” Trẻ con giờ đều kì thế này sao?
Cái này không được!
Cái kia cũng không được!
Hoa Phiệt trông sắc mặt Y Tiên trầm xuống, bèn cuống quýt hỏi: “Y Tiên, Người không hài lòng ư?”
“Không.” Chỉ là trẻ con nào mà cũng giống nam chủ, thế giới này chắc nhạt nhẽo lắm.
Hoa Phiệt cười hì hì, chỉ vào sạp hàng phía trước: “Y Tiên, con muốn ăn bánh trôi.”
Hoá ra Y Tiên thích nó ăn những món này…
Quả nhiên, nó mới chỉ vừa dứt lời, gương mặt nàng đã rạng rỡ hẳn.
Dắt nó đến bên sạp bánh trôi, nàng mềm mại cười: “Đợi ta nhé.”
Ăn xong bát bánh nóng, nó lại đưa tay nhận xiên kẹo hồ lô…
Ăn xong xiên kẹo hồ lô, lại tiếp món bánh khoai sắn…
Ăn xong…vô vàn món, Hoa Phiệt no tới căng bụng…
Nhưng coi dáng vẻ hào hứng của nàng khi được vỗ béo nó, Hoa Phiệt cảm thấy thật đáng giá!
Nó hi sinh một chút, cho nàng vui cũng được.
“Con no rồi phải không? Ta qua kia mua thử viên táo, con đợi ta nha.” Bạch Lạp Sa cười đến vô hại thuần khiết, sương khói mong mang, nàng vươn ngón tay, bóp bóp lấy gò má thằng bé.
Nó chớp chớp mắt, trong thoáng chốc con tim lại bị nàng câu mất.
Giờ, nàng có bảo nó moi tim nó cho nàng, chắc nó cũng làm quá.
“Dạ vâng.”
Cảm thụ ngón tay mịn màng ấy mê luyến gò má mình, Hoa Phiệt hoa si gật đầu.

Bạch Lạp Sa tí tởn nhận lấy suất ăn vặt của bản thân…
Hai ông bà chủ có lẽ bị nụ cười trên mặt nàng cảm hoá, khăng khăng không lấy tiền.

Bé bất đắc dĩ muốn chết, cuối cùng vẫn trả đủ tiền cho họ.
Nàng quay đầu…
Và bùm!
Hoa Phiệt mất tích rồi!

“Ha ha ha!”
Hoa Phiệt bị người xấu thô bạo ném vào ngõ nhỏ, thân thể yếu ớt va đập mạnh với mặt tường.
Hai tên đầu sỏ khoanh tay, dáng vẻ bặm trợn thối nát.
Một gã trong số đó nhổ khạc ra bãi nước bọt, nhổ thẳng mặt nó: “Ai đây, ai đây, không phải đứa lai tạp chủng sao? Nhìn mày kìa, vẻ mặt thế là thế nào thế?”
Dứt lời, gã bèn giơ chân, đạp vô mặt thằng hé.
Hoa Phiệt tội nghiệp!
Mặt lại hôn đất lần nữa.
Trong lúc hai tên ma tộc đang cười vang vì sảng khoái, không rõ Hoa Phiệt lấy đâu ra nguồn sức mạnh, nó đẩy kẻ ác, lao nhanh về phía ánh sáng…
Chỉ cần nó ra ngoài, Y Tiên đang tìm nó, nó rồi sẽ trở về với nàng thôi.
Nhất định là vậy!
Y Tiên đang tìm nó!
Nó phải…về bên nàng.
Hoa Phiệt lao khỏi ngõ tối, nhìn quanh con đường chợ đông đúc đầy kẻ đi người lại…
Y Tiên…
Nó nhìn thấy bóng lưng của Y Tiên rồi…
Hoa Phiệt tiếp tục điên cuồng chạy, nó vươn tay, muốn hét to…
Nhưng đã quá muộn…
“Tạp chủng, để ta cho ngươi một bài học.”
Ma tộc lại ném nó lại vào ngõ nhỏ tối tăm…
Ma tộc chà đạp nó không thương tiếc…
Trong cơn mơ màng, nó thấy được…
Là bóng lưng của Y Tiên…
Người nhìn nó, vẻ mặt khinh thường chán ghét, nào có dịu dàng của ngày thường: “Thứ tạp chủng rắn rết, ngươi mà cũng xứng ở cùng một chỗ với ta sao?”
Nói xong câu đấy, bóng lưng nàng xa dần, xa dần, hoá vào hư vô rồi biến mất.
Nó giơ ra cánh tay gầy, chỉ mong nàng nắm lấy…
Song thứ nó nhận được lại là sự chà đạp không thương tiếc của Ma tộc.
Đừng đi…
Lệ dính đầy gương mặt bẩn thỉu bụi bặm của nó…
Hoa Phiệt gào thét trong lòng…
Nàng bỏ rồi…
Nàng bỏ nó đi thật rồi.
“Uể, tạp chủng ngậm mõm rồi hả? Không nói gì nữa?”
Một tên ma tộc hoài nghi cúi đầu, nhìn bộ dạng tắt thở của Hoa Phiệt, vuốt cằm hỏi.
Tên kia cũng nhún vai: “Nó không dễ chết vậy đâu.

Đem nó quẳng cho ma thú coi.”

“Hảo ý tưởng.” Tên đó đồng ý vui vẻ, đương lúc gã định xách tên tạp chủng nọ dậy…
Sống lưng vô thức buốt lạnh, cảm tưởng rợm người hãi hùng cứ như bị ác quỷ nhìn chằm chằm…
Gã cúi đầu, lại xui xẻo mắt đối mắt với một đôi mắt đỏ tươi…
Hoa Phiệt quỷ dị thè lưỡi, tủm tỉm cười.
Đồng tử đỏ rỉ máu chớp chớp, ma khí từ thân thể nó tràn lan, bao trùm lấy con ngõ nhỏ.
Giọng điệu của nó lại tùy ý như ăn rau dưa.
“Ma tộc ngày càng làm càn ra phết nhỉ?”
Tuy hai gã kia hơi sợ hãi, nhưng vẫn cứng cổ: “Tạp chủng…”
Lời nói chưa hết, một đạo phát quang loé sáng…
Cái đầu gã chính thức bị cắt đứt, đầu rớt, lăn chỏng chơ trên nền nhà.
Hoa Phiệt chậm rãi bò dậy…
Nó mặc kệ vẻ mặt sợ hãi của tên ma tộc còn lại, ngẩng đầu, nhìn trời xanh, cười vang đắc ý, ma khí càn quét, hắc ám vô biên…
“Trời xanh…Ha ha ha ha, ta đã trở về.”

Tiên giới, tầng thứ chín.
Hồi chuông thánh kêu vang.
Đế Tôn vốn đang yên tĩnh ngồi thiền, bỗng biến sắc mặt, nhìn xuống hạ giới, lầm bẩm đầy hãi hùng…
“Xương Tà, là Xương Tà năm đó!”
“Tiên Tôn, không phải hắn đã bị đánh cho hôi phi yên diệt rồi sao? Thế nào lại giáng thế được.” Tiểu tiên đứng cạnh vẻ mặt không tin nổi hỏi lại.
“Không, là hắn.” Đế Tôn vỗ ngực, lắc đầu: “Cảnh báo cho chín tầng thượng giới, Xương Tà yêu nghiệt giáng thế.

Thế thái sắp đại loạn.

Lập tức triệu tập các vị tôn giả lại, thời gian không còn nhiều.”
“Vâng, thưa Đế Tôn.” Tiểu tiên biết này không phải chuyện an nguy bình thường, bèn nhanh chóng dời đi.
Đế Tôn mở ra kính thần, nhìn xuống toàn bộ Hạ giới đang bị bao trùm bởi ma khí…
Lời tiên tri hiệu nghiệm…
Ma tộc quật khởi.
Xương Tà lão tổ – Ma tôn đệ nhất một nghìn năm trước đã trở lại.
Lòng lão không khỏi nảy sinh nỗi lo sợ…
Tam giới này, rồi sẽ ra sao?
_________________________________
Mấy đứa, ta đang phân vân vị diện sau làm chồng ngốc hay thái giám nè! (๑•﹏•)
Hai lựa chọn này một chín một mười, khó quá!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.