Sinh Hoạt Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 7



Lại vừa lúc là thời điểm ăn cơm, trên đường cũng không có người nào, Lục Hòa Ngọc không biết lầu trên phát sinh chuyện gì, nhưng cô nhìn thấy trên dao có máu, lại nghe được không biết trên tầng lầu nào đó giống như có người hét lên một tiếng, cô quyết định lựa chọn báo cảnh sát.

Cảnh sát tới rất nhanh, sau khi Lục Hòa Ngọc gọi điện không đến mười phút liền tới đây, tổng cộng có bốn cảnh sát, thấy con dao gọt hoa quả có máu trên mặt đất kia, cũng không có nhanh chóng dùng găng tay cầm lên, mà chụp mấy tấm ảnh mới dùng túi vật chứng cất vào.

Hai người cảnh sát vào cao ốc đi tìm hiểu tình huống, hai người cảnh sát ở lại dưới lầu.

“Xin hỏi vừa rồi là cô báo cảnh sát sao? Cô tên là gì? Phương thức liên hệ là gì? Con dao này là từ đâu tới? Cô phát hiện như thế nào?” Một người cảnh sát trong đó đang dò hỏi Lục Hòa Ngọc.

“Là tôi báo cảnh sát, tôi tên là Lục Hòa Ngọc.

.

” Lục Hòa Ngọc lúc này tuy nói cảm xúc đã ổn định, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Tiếp theo cảnh sát lại hỏi cô mấy vấn đề, lưu lại phương thức liên hệ của cô, yêu cầu cô bảo trì điện thoại luôn mở, nếu có vấn đề gì sẽ yêu cầu cô phối hợp.

Nhưng vấn đề này, Lục Hòa Ngọc nghe xong lời của cảnh sát, vội nói, “Chú cảnh sát, ngày mai tôi liền phải trở lại thành phố A, chỉ sợ không có thời gian ở lại.


“Chuyện này.

.

” Nam cảnh sát nhíu nhíu mày suy nghĩ nên làm sao bây giờ, chợt nghe thấy bộ đàm truyền đến tiếng nói, “36, 36, 39 gọi, 39 gọi, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời.


“36 thu được, 36 thu được, có việc gì sao?”
“Lầu mười có hai người bị thương, mau lập tức gọi xe cứu thương cấp cứu, phong tỏa hiện trường.


“36 đã rõ!”
Sự tình phát triển đến lúc này, Lục Hòa Ngọc cũng coi như là đã hiểu rõ, đại khái là lầu trên có người bị đâm bị thương, chỉ là con dao không cẩn thận rơi xuống dưới, cô chỉ là người qua đường vô tội đi ngang qua thiếu chút nữa bị dính đến.

Bởi vì phát triển thành án mạng, Lục Hòa Ngọc cuối cùng cũng bị mang về cục cảnh sát ghi lời khai, cũng may khi cô ăn cơm dùng di động để trả tiền cũng đã được ghi lại, cảnh sát cũng tìm cửa tiệm mà cô đã ăn chứng thực cô xác thực chỉ đi ngang qua, lại nhìn video theo dõi chứng minh cô là vô tội, liền để cô đi trở về.

Hai người bị thương kia, trong đó có một người bị thương đến phần động mạch chủ mất máu quá nhiều mà chết, một người khác đang còn ở trong phòng cấp cứu.

Chờ khi Lục Hòa Ngọc rốt cuộc ra khỏi cục cảnh sát đã là 9 giờ rưỡi tối, kết quả khi trở lại khách sạn, ở trong thang máy có một nam thanh niên uống say, uống say kỳ thật cũng không có gì, vấn đề là anh ta hướng chỗ nào nôn không được, mà lại phun trúng vào người Lục Hòa Ngọc, còn túm chặt cô không cho cô đi, vốn dĩ tâm tình đang khó chịu càng thêm buồn bực, Lục Hòa Ngọc tức giận đến không màng trường hợp mà một chân đá tới, không nghĩ tới anh ta liền trực tiếp hôn mê, còn không muốn buông tay ra.

Lục Hòa Ngọc cảm thấy hôm nay cô ra cửa đã quên xem hoàng lịch, nếu không cũng không đến mức thiếu chút nữa bị dao nhỏ cắm đến, hiện tại lại bị người say nôn vào người.

Cuối cùng thực bất đắc dĩ phải mời người phục vụ khách sạn hỗ trợ đưa người này trở về phòng anh ta, kết quả người phục vụ nói người này căn bản là không đặt phòng, Lục Hòa Ngọc cũng không muốn gây chuyện, cũng không ngốc đến mức đem một người đàn ông say rượu đưa vào phòng mình, khẽ cắn môi coi như bỏ tiền tiêu tai, bỏ tiền đặt một gian phòng khác, dùng sức bẻ ra bàn tay túm chặt cô không buông, để người phục vụ hỗ trợ lau dọn một chút liền nhanh chóng trở về phòng tắm rửa.

Ngày hôm sau, Lục Hòa Ngọc sáng sớm liền trả phòng trở về thành phố A, liền tính tới lúc máy bay cất cánh còn có ba giờ, cô tình nguyện đến sân bay chờ đợi cũng không muốn lại ngốc ở đó, thật sự sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Lục Hòa Ngọc chân trước vừa mới đi, nam thanh niên đêm qua được cô đưa đến một gian phòng khác liền đã tỉnh, nhưng bởi vì say rượu khiến cho đầu hơi đau một chút, sờ đến di động nhìn thấy thời gian trên đó, anh liền làm một tư thế cá chép xoay người mà đứng dậy, phát hiện nơi mình đang ở là khách sạn, nhưng nháy mắt liền cảm thấy được quần áo trên người mình giống như bị đổi đi, kí ức tối hôm qua mãnh liệt xông vào, Đường Việt Ninh nhíu mày nghĩ, anh giống như nhìn thấy Trì Tiểu Vãn?
Nhưng cả người không thoải mái làm anh tạm thời từ bỏ đi ý muốn tìm người, sau khi gọi điện thoại gọi người đưa tới quần áo tắm rửa, sau khi tắm rửa anh liền đi tìm giám đốc khách sạn tra xem video giám sát tối hôm qua, khi anh nhìn đến người trên video giám sát, tức khắc liền trừng lớn mắt, kia, kia.

.

Là Trì Tiểu Vãn? Thật là cô ấy?
Cô ấy như thế nào sẽ đến thủ đô?
Không đúng, cô ấy chẳng lẽ không có nhận ra mình? Vì cái gì?
Đường Việt Ninh chỉ cảm thấy hô hấp một trận hít thở không thông, chính mình bất quá là rời đi một năm mà thôi, cô ấy liền quên mình?.

Đọc tr????yệ???? hay tại # Tr ????mtr????yệ????.

V???? #
“Cái cô gái này còn ở đây không?” Đường Việt Ninh thanh âm có chút nghèn nghẹn hỏi.

“Người này sáng sớm hôm nay đã trả phòng rồi, nghe nói là trở về thành phố A.

” Giám đốc nói, thầm mắng nhân viên tối hôm qua thế nhưng không nhận ra tiểu Thái Tử, nếu cậu ta tức giận lên cũng không biết phải làm như thế nào.

Nghe được lời này, Đường Việt Ninh chỉ nhìn lướt qua ông ta nói, “Chuyện tối hôm qua.

.


“Thông tin của khách hàng, chúng tôi sẽ không tùy ý để lộ ra.

” Giám đốc có chút sợ hãi mà nói.

Đường Việt Ninh ừ một tiếng, tự tay đem đoạn video giám sát kia xóa bỏ, liền rời đi, ra khỏi khách sạn anh lần đầu tiên ấn xuống dãy số mà nằm mơ cũng có thể bấm ra, nhưng mà, lại chỉ nghe được, “Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách muốn liên hệ không tồn tại.

.


Sắc mặt tức khắc trầm xuống dưới, khẳng định là phát sinh chuyện gì, nhưng vì cái gì không có người nói cho anh?
Đường Việt Ninh nhịn không được gọi điện thoại đến cho Trì Ngạn nơi đó, đợi một hồi lâu Trì Ngạn mới tiếp điện thoại.

“Trì Ngạn, Tiểu Vãn cô ấy ở nhà sao? Vì cái gì điện thoại của cô ấy tôi gọi không được?” Đường Việt Ninh hoàn toàn không che giấu hỏi.

“.

.

Năm trước vào lúc tháng tám, cha tôi phát hiện Tiểu Vãn không phải huyết mạch của Trì gia, sau đó lại phát hiện em ấy là bị ôm sai, là Lục gia thành phố A, đứa con hai nhà đã thay đổi lại đây, Tiểu Vãn em ấy trở về Lục gia, sửa tên thành Lục Hòa Ngọc.

” Trì Ngạn có chút khó xử mà giải thích, đứa trẻ Trì gia cùng Lục gia bị ôm sai, ở bọn họ người trong vòng đều biết đến.

Chỉ là Đường Việt Ninh đột nhiên gọi điện thoại lại đây hỏi Trì Tiểu Vãn có ở nhà không, điều này đại biểu anh cũng không biết chuyện Trì gia phát sinh, Trì Ngạn liền giản lược mà nói một chút, nhưng thật ra anh có chút nghi hoặc Đường Việt Ninh như thế nào sẽ đột nhiên hỏi tới cô, nhưng cũng biết liền tính chính mình hỏi, lấy tính cách của Đường Việt Ninh cũng chưa chắc sẽ nói, cũng liền không mở miệng.

Đồng thời, Trì Ngạn lại do dự có nên nói với Đường Việt Ninh chuyện Lục Hòa Ngọc bị đuổi ra khỏi Lục gia, miệng hơi mấp máy, rốt cuộc vẫn là không nên nói ra tới, bởi vì anh cũng chưa chứng thực Lục gia vì cái gì muốn đuổi cô đi ra ngoài, càng là liên hệ không được cô, cũng không biết cô đến tột cùng đi nơi nào, căn bản là tìm không thấy người.

Huống chi ai đoán được Đường Việt Ninh ngày thường quạnh quẽ, lại chưa từng đối Trì Tiểu Vãn có cái đặc thù cảm tình gì, tuy rằng bọn họ có chút hơi bát quái, nhưng ở trước mặt Đường Việt Ninh, ai dám tùy ý nói bậy nhà người khác như vậy đâu, bởi vậy ai cũng không biết Đường Việt Ninh nếu không phải gặp được Lục Hòa Ngọc mà nói, thời điểm Đường Việt Ninh biết đã qua không biết nhiều ít năm.

Giống như trong nguyên tác, chờ Đường Việt Ninh biết được tin tức Trì gia cùng Lục gia hai đứa con gái ôm sai, đã là ba năm sau, khi đó, Trì Tiểu Vãn đều đã chết hai năm.

Sau khi nghe xong, Đường Việt Ninh thật lâu không ra tiếng, chỉ là ừ một tiếng, nói một câu quấy rầy, liền tắt điện thoại lại gọi một cái dãy số khác.

“Đặt cho tôi một vé máy bay đi thành phố A.


Mà bên này Lục Hòa Ngọc đang trong phòng chờ ở sân bay chơi game, bởi vì cách thời gian đăng ký còn tận hai giờ, cô đã đến sân bay sớm trước ba giờ, thời gian còn sớm, vì thế liền vẫn luôn chơi đến thời gian đăng ký mới dừng lại.

Khác với lần đến thủ đô ngồi bên cạnh không phải là một cô gái nhỏ mà lần này ngồi bên cạnh cô chính là một nam doanh nhân thành công, ừm, theo như những gì mà Lục Hòa Ngọc nhìn thấy, phỏng chừng là một người đàn ông ước chừng 30 tuổi, rất tuấn tú cũng rất nho nhã, cảm thán một tiếng cũng không hề làm một người cuồng rình coi, không khỏi chống cằm nhìn tầng mây xẹt qua ngoài cửa sổ, nhớ tới kiếp trước cô cũng là một nữ doanh nhân thành công a, ba năm liền có thể tấn chức thành phó giám đốc, có xe, có nhà lại không thiếu tiền tiêu, sinh hoạt càng là tự tại lại thoải mái, điều thiếu hụt duy nhất có lẽ chính là không có người cùng cô cùng nhau chia sẻ.

Ai, Lục Hòa Ngọc không cấm thở dài, kỳ thật đổi cái thân phận sống sót cũng không có gì không tốt, Lục gia bên kia cũng thức thời không hề quấy rầy chính mình, Trì gia bên kia cũng sẽ không có người hỏi thăm, cô đâu, một người cũng có thể trải qua rất vui vẻ, lại qua nửa năm nữa tới thủ đô liền không cần lo lắng cùng bọn họ có cái gì tương ngộ.

Kỳ thật Chung Cảnh Tri chưa từng đối bất kì ai có mong muốn tìm hiểu như vậy, những cô gái đã từng gặp trước đây khi nhìn mình, hoặc là mặt đỏ ngượng ngùng, hoặc là hoa si mê luyến, nhưng đều sẽ bởi vì biểu tình hờ hững của anh mà dừng bước, mà cô lại rất kỳ quái, trong mắt chỉ có thưởng thức, cũng có một tia tiếc nuối.

Đúng vậy, anh đều hoài nghi chính mình có phải hay không nhìn lầm rồi, thưởng thức anh có thể lý giải nhưng tiếc nuối là có ý tứ gì?
Một đường suy nghĩ lung tung thẳng đến khi máy bay hạ cánh, Lục Hòa Ngọc cũng không phát hiện khi cô đang trộm đánh giá nam sĩ bên cạnh, kỳ thật anh cũng đang quan sát cô.

Chờ khi xuống máy bay, cô liền trực tiếp mua vé xe buýt trở về thành phố A, thuận tiện gọi điện thoại hẹn Cao Ninh cùng Diệp Hàm ngày mai đi thư viện gặp mặt, sau khi về đến nhà đồ đạc cô đều lười dọn ra, liền chui vào giường đánh một giấc.

Hoàn toàn không biết Đường Việt Ninh cũng cùng cô đi một chuyến bay tới thành phố A, đáng tiếc người của Đường Việt Ninh đặt cho anh chính là khoang hạng nhất, cô ngồi chính là khoang thương gia, hai người tự nhiên cũng không gặp nhau.

Cô bên này về đến nhà, Đường Việt Ninh cũng đã nhận được tất cả thông tin của Lục Hòa Ngọc ngay khi xuống máy bay, nếu Trì Tiểu Vãn vẫn còn đang Trì gia thì tư liệu tự nhiên sẽ không dễ dàng bắt được đến tay nhanh như vậy, nhưng là ai kêu Lục Hòa Ngọc hiện tại là người của Lục gia đâu, Trì gia đã sớm tại lúc Lục Hòa Ngọc trở lại Lục gia tư liệu liền không bị bảo mật, bởi vậy người của Đường Việt Ninh rất dễ dàng liền tra được nơi ở của Lục Hòa Ngọc, thậm chí là nhất cử nhất động của cô nửa năm qua, Đường Việt Ninh nguyên bản mặt không có biểu tình càng ngày càng âm trầm xuống dưới, vừa lên xe liền nói, “Đi đến trường Nhị Trung thành phố A.


Không đợi xe khởi động, di động của anh liền vang lên, nhìn tên hiển thị lên là anh trai của mình, không đợi anh ra tiếng, liền nghe được đầu day bên kia nói, “Bà nội Nhạc Ninh bệnh nặng, em mau tới bệnh viện đi.


Đường Việt Ninh nhấp nhấp môi nhìn thoáng qua tên trên trang giấy trong tay, trong mắt có một tia nhàn nhạt lo âu, thấp thấp mà vâng một tiếng, liền bảo người đi mua cho anh vé máy bay về thủ đô, trong lòng nghĩ chậm một chút lại đến xem cô, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.