Sinh Hoạt Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 3



Vừa lúc thi xong lại là ngày thứ bảy, Lục Hòa Ngọc cũng không có ý định trở về Lục gia, cô muốn thừa dịp là ngày thứ bảy đi mua máy tính, đồ vật trước kia của cô ở Trì gia, trừ bỏ đồ dùng, quần áo hằng ngày, đồ vật hơi quý trọng một chút cũng không mang đi, không phải là cô không nghĩ mang mà là bị mẹ Trì nhìn chằm chằm giống như là phạm nhân, Lục Hòa Ngọc liền đem dữ liệu lưu trữ trong máy tính lúc trước của Trì Tiểu Vãn xóa bỏ toàn bộ, cũng không mang máy tính thậm chí di động đi.
Sau khi trở lại Lục gia, rất nhiều đồ vật cô lại không thể không mua một lần nữa, cũng may mắn Trì lão gia tử không phải người bủn xỉn như vậy, tuy nói là tùy tiện cho một tấm thẻ nhưng bên trong chính là ước chừng có mười vạn tệ, điều này Lục Hòa Ngọc nghĩ cũng không kỳ quái, đại khái xem như là bồi thường đi.
Đối với thái độ của mẹ Trì, Hòa Ngọc ít nhiều cũng có hiểu biết, đứa trẻ nuôi mười mấy năm đột nhiên phát hiện là của người khác, đặc biệt đứa nhỏ này vẫn luôn không được coi là thông minh, cùng chính mình lại không thân cận nhiều, sau khi biết được chân tướng cảm thấy là nó làm hại chính mình thân sinh cốt nhục chia lìa, tự nhiên liền sản sinh ra một loại cảm xúc chán ghét, nào từng nghĩ đến Trì Tiểu Vãn vô tội nhường nào?
Cô nhớ rõ nếu là nguyên thân Trì Tiểu Vãn thì hiện tại đang đi học ở trung học Hải Thành, lại bởi vì mới vừa chuyển trường lại đây không thích ứng mà bị bệnh, liền bài kiểm tra hàng tháng cũng không tham gia, bị Lục Như Y gặp mặt liền châm chọc mỉa mai, bước lên đường hắc hóa, bất quá đến phiên Diệp Hòa Ngọc cô lúc sau cũng đã lên kế hoạch rời xa những con người muốn đem cô trở thành pháo hôi này đó, cũng không biết có phải bởi vì như vậy hay không mà Lục Hòa Ngọc lại cảm thấy cách D thị xa như vậy, khẳng định sẽ không có gặp mặt, kết quả vừa đi ra khỏi thành phố chuẩn bị mua máy tính, lại đụng phải Trì Ngạn đang học đại học ở A thị.
Lục Hòa Ngọc nhưng thật ra rất muốn làm bộ không thấy được bọn họ, đáng tiếc, Trì Ngạn nhìn đến cô, tuy nói cô trở về Lục gia nhưng ở chung mười mấy năm há có thể không quen thuộc đối phương, chỉ là nhìn đến Lục Hòa Ngọc ăn mặc quần áo trang điểm như vậy, Trì Ngạn cũng là có chút chần chờ hô một tiếng, “Tiểu Vãn.”
“Thật trùng hợp, anh cũng tới đi dạo phố sao?” Lục Hòa Ngọc dường như không có việc gì mà cười cười, cuối cùng lại nói, “Em đã sửa tên, kêu Lục Hòa Ngọc.”
“Phải không? Hòa Ngọc tên này rất dễ nghe.” Trì Ngạn nghe được lời cô nói, hơi ngẩn ra một chút, nhìn Lục Hòa Ngọc trước mắt bày ra vẻ mặt đạm nhiên, trong lòng nói không nên lời phức tạp, đúng rồi, cô đã không phải là Trì Tiểu Vãn, không chỉ có cả tên lẫn họ đều sửa lại hoàn toàn, liền tính tình đều so với trước kia càng thêm quạnh quẽ.
“Cảm ơn, em còn có việc nên đi trước.” Lục Hòa Ngọc hơi gật đầu, cô có ký ức của Trì Tiểu Vãn nên cô biết rõ mình thân cận thế nào với Trì Ngạn, nếu cô không biết vận mệnh tương lai của chính mình mà nói, cô vẫn là thực nguyện ý cùng người Trì gia lui tới nhưng do biết kết cục của chính mình, liền vô pháp bình tĩnh theo chân bọn họ lui tới như vậy.
“Chỉ là rời đi hai tháng mà thôi, cũng đã không nhận người anh lớn này sao?” Trì Ngạn nhịn không được nhíu mày, như thế nào vừa mới rời đi Trì gia ngắn ngủn hai tháng liền thay đổi nhiều như vậy.
“Ha hả, chỉ là sợ quấy rầy mọi người mà thôi.” Lục Hòa Ngọc cười gượng.
“Cô ấy chính là Trì Tiểu Vãn trước kia của nhà cậu sao?” Đi theo bên cạnh Trì Ngạn vẫn luôn trầm mặc không nói Địch Tư khải đột nhiên ra tiếng.

“Tôi hiện tại gọi là Lục Hòa Ngọc.” Lục Hòa Ngọc nghe được lời này cảm thấy quá chói tai, nhẫn nhịn mới không mở miệng mắng to, trong lòng có chút bực bội, sớm biết rằng liền đừng tới nơi này mua máy tính.
“Tư Khải.” Trì Ngạn trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, hỏi ngược lại Lục Hòa Ngọc, “Em là muốn mua máy tính sao?”
“Vâng, em còn có việc liền đi trước, có thời gian lại liên hệ.” Lục Hòa Ngọc nhàn nhạt mà cười nói, trên mặt tươi cười chưa đạt tới đáy mắt, đối với người vạch trần khuyết điểm của người khác không có nửa điểm hảo cảm.
“Máy tính của em không phải mới..” Khi Trì Ngạn đang muốn nói không phải vừa mới mua, như thế nào lại muốn mua máy tính, tức khắc nhớ tới ngày đó khi đưa cô trở về Lục gia, cô chỉ mang theo một cái vali hành lý, cái gì đều không có, còn Trì Lam sau khi về nhà, mẹ liền đem căn phòng nguyên lai để cho Trì Tiểu Vãn ở sửa chữa lại một lần, còn có toàn bộ đồ dùng Trì Tiểu Vãn đã dùng qua đều đưa cho người hầu, hình như chỉ có máy tính bởi vì là hoàn toàn mới nên liền để lại cho Trì Lam sử dụng.
Lục Hòa Ngọc cũng không chờ Trì Ngạn đem lời nói cho hết liền rời đi, Trì Ngạn tuy rằng đối với Trì Tiểu Vãn cũng không tệ lắm, nhưng đó cũng chỉ là ở trước khi phát hiện ra cô vẫn là em gái ruột của mình, lúc trước cha Trì phát hiện ra Trì Tiểu Vãn không phải cốt nhục của Trì gia cũng đã từng gạt Trì Tiểu Vãn ra mở một cái hội nghị gia đình, Trì Ngạn từ khi đó bắt đầu trở nên lãnh đạm đối với nguyên chủ, ngày đó khi đưa cô về Lục gia càng là một chút ý muốn nói chuyện cùng cô đều không có, sở dĩ hiện tại phản ứng cô, chỉ sợ là nhất thời áy náy thôi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Trùng Sinh Để Gặp Người
2.

Ảo Ảnh Chợt Lóe
3.

Trêu Chọc – Sơn Quỷ
4.

Thà Đừng Quen Nhau
=====================================
Nhưng là này đó lại cùng Lục Hòa Ngọc cô có quan hệ gì? Người bọn họ nên quan tâm đã sớm không còn nữa.

Bởi vì hiểu máy tính, cho nên Lục Hòa Ngọc nhìn trúng liền lập tức xuống tay, thuận tiện lại mua cái di động, chọn cái dãy số, xong việc liền không nửa điểm lưu luyến trở về chỗ ở, cô lo lắng lại ngốc ở đây lâu thêm một chút, lại chạm mặt Trì Ngạn mấy người đó, cô liền muốn mở miệng mắng người.
Về đến nhà, đã là 1 giờ rưỡi chiều, khi Lục Hòa Ngọc mới phát hiện ra thì bụng đói đã kêu lớn, nghĩ đến còn phải cài đặt hệ thống gì đó, cô cũng lười nấu cơm, liền úp một gói mì ăn liền, một bên ăn một bên cài đặt trang phần mềm hệ thống, chờ xử lý xong hết thảy, phát hiện cư nhiên đã là 5 giờ rưỡi chiều, may mắn cô ngày thường bởi vì phải đi học nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ở tủ lạnh, nếu không lại phải đi đến siêu thị một chuyến, vậy thật là phiền toái.
Tuy rằng Lục Hòa Ngọc đã gần hai tháng không có trở về Lục gia nhưng hiển nhiên người Lục gia cũng đã quên mất cô, Lục Như Y càng là rảnh rỗi cơ bản liền ôm điện thoại hoặc máy tính cùng Trì Lam nói chuyện phiếm, nói ba mẹ có bao nhiêu nhớ cô, trong nhà bởi vì cô không ở có bao nhiêu quạnh quẽ, ở trường học bởi vì không có cô có bao nhiêu tịch mịch, cuối cùng còn nói cho cô biết Lục Hòa Ngọc rất thức thời, không dám đi học ở trung học Hải Thành mà đi Nhị Trung, lại trọ ở trường, hận không thể để cô về sau đều không cần về nhà vân vân..
Cha Lục cùng mẹ Lục ai cũng chưa từng nhớ tới Lục Hòa Ngọc, rốt cuộc con trai tuy rằng học đại học ở A thị nhưng cách nhà có chút xa, mà Lục Như Y cách nhà gần nên mỗi ngày đều về nhà, chỉ là bởi vì thiếu Trì Lam mà cảm thấy có chút không quen mà thôi, đối với Lục Hòa Ngọc nửa đường trở về, bọn họ tỏ vẻ quên có tồn tại một đứa con gái như vậy.
Thẳng đến một ngày cha Lục đang nghỉ ngơi ở nhà, buổi sáng khi từ trên lầu xuống dưới nghe được Lục Như Y đang cùng Trì Lam nói chuyện điện thoại, khi nói đến Lục Hòa Ngọc, ông mới bỗng dưng nhớ tới Lục Hòa Ngọc từ sau khi khai giảng liền chưa từng trở về quá, trong lòng có chút hụt hẫng, tuy rằng Lục Hòa Ngọc là đứa con được nuôi ở bên ngoài mười mấy năm mới trở về nhưng tốt xấu cũng là con gái của ông, không thể tưởng được cô lâu như vậy cũng chưa từng trở về một chuyến, cũng không thấy cô gọi điện thoại trở về, càng không biết cô ở trường học có quen hay không.
“..

Chị ta mới không phải chị của em đâu, có thể làm chị gái của em chỉ có chị, chị ta tính là cái gì, bla bla bla..” Lục Như Y không phát hiện cha Lục đang đứng ở chỗ thang lầu phát ngốc, ôm điện thoại cùng Trì Lam tố khổ.
“Đứng ở kia làm gì, còn không xuống dưới ăn bữa sáng.” Mẹ Lục từ phòng bếp ra tới, nhìn đến cha Lục đứng ở cầu thang lầu phát ngốc, nhịn không được nhíu mày.
Cha Lục phục hồi tinh thần lại, nhìn xem vợ cùng con gái, tức khắc đem những cái suy nghĩ vừa rồi dứt bỏ rồi, cười đi đến bên cạnh Lục Như Y nói, “Là Lam Lam gọi điện thoại đi, cho ba cùng nó tâm sự một chút.”
Tuy nói là Trì Lam trở về Trì gia nhưng lúc trước khi cô chưa trở về Trì gia, đừng nói cha mẹ Lục có bao nhiêu thương cô, chính Lục Như Y cơ hồ là dính cô, đi đâu đều có cô, Lục Thiên Trạch liền càng đừng nói, anh từ 17 tuổi liền phát hiện mình yêu em gái mình, liền đã ngọt ngào lại buồn rầu, hiện tại biết được không phải em gái ruột, tuy rằng khai giảng đã trở về trường nhưng ai lại biết anh cùng Trì Lam đó là mỗi ngày nhắn tin điện thoại liên hệ đâu.
“Lam Lam à, có phải Như Y sớm như vậy liền gọi điện thoại đánh thức con hay không?” Cha Lục từ ái hỏi.
“Ba ba, không có gì đâu, dù sao con cũng vừa kiểm tra hàng tháng xong, cũng còn tốt.” Điện thoại bên kia quả nhiên Trì Lam ôn ôn hòa hòa mà trả lời.

“Thân thể con không phải rất tốt, muốn nhiều chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.” Cha Lục cẩn thận dặn dò, nuôi mười mấy năm, lúc trước bác sĩ nói bởi vì nguyên nhân do sinh non nên mới dẫn đến thân thể yếu ớt, ông còn buồn bực rõ ràng là đủ tháng mới sinh, thẳng đến khi cha mẹ ruột thịt của người ta tìm tới cửa mới hiểu được nguyên lai là thật sự sinh non.
Hai người hàn huyên một hồi lâu mới ngắt điện thoại, Lục Như Y cùng mẹ mình đang ăn cơm sáng, còn vừa ăn vừa nói cái gì đó chọc đến mẹ Lục vui tươi hớn hở, thẳng đến khi nghe được tên Lục Hòa Ngọc, trên mặt ý cười tức khắc phai nhạt xuống dưới, lại có chút rối rắm, thấy cha Lục ngồi lại đây, liền hỏi nói, “Lục Hòa Ngọc có từng gọi điện thoại cho ông hay không?”
“Không có, nó có gọi điện thoại cho bà sao?” Cha Lục hơi lắc đầu thuận miệng hỏi.
“Chị ta sao có thể gọi điện thoại cho mẹ đâu, chị ta ngay cả di động đều không có.” Lục Như Y cười đến thực sung sướng, bởi vì từ Trì Lam nơi đó biết được, cái người chị ruột này ở Trì gia sống đến căn bản là chẳng ra gì, di động, máy tính, trang sức gì đó toàn bộ đều không được lấy đi, vừa nghe liền biết cô rời đi Trì gia liền trở thành hai bàn tay trắng, chỉ cần có cô ở, Lục Hòa Ngọc cũng đừng nghĩ từ Lục gia được đến cái chỗ tốt gì.
Cha Lục vừa nghe liền cảm thấy nao nao nhưng chợt nghĩ đến hôm nào nên đi mua cái di động đưa cho cô, miễn cho về sau tìm người đều tìm không ra.
“Như Y, nó là chị gái của con, không thể không lễ phép như vậy.” Tuy rằng cha Lục đối với Lục Hòa Ngọc cũng không có nhiều ít tình cha con nhưng cũng không hy vọng con cái coi nhau như thù địch.
“Chị gái của con chỉ có Lam Lam tỷ, chị ta mới không phải đâu.” Lục Như Y rất bất mãn mà thấp giọng ồn ào, lại không dám nói thẳng ra trước mặt cha mình, trong lòng đối với Lục Hòa Ngọc càng không có hảo cảm.
“Lục Hòa Ngọc cũng thật là không hiểu chuyện, nghỉ cũng không thấy trở về, cũng trách không được Trì gia khi phát hiện nó không phải con gái ruột liền đưa trở về.” Mẹ Lục đối với Lục Hòa Ngọc cũng rất có ý kiến, hoàn toàn không cảm thấy chính mình loại này ý tưởng có bao nhiêu thái quá.
Hoặc là lòng người nhỏ hẹp hoặc là Lục Hòa Ngọc đối với bọn họ mà nói cũng không phải người một nhà mà là một người xa lạ đột nhiên xông vào trong sinh hoạt bọn họ của bọn họ cho nên cha Lục không hề thay cô nói chuyện, tựa hồ cũng là đương nhiên.
Bất quá, đối với những chuyện đã phát sinh tại Lục gia, Lục Hòa Ngọc không có chút cảm giác nào, cô đang đem tiền mà Trì lão gia tử đưa cho cùng với một bộ phận tiền mà Trì Tiểu Vãn tích cóp toàn bộ đều đầu nhập vào thị trường chứng khoán, từ tiểu thuyết biết được từ bây giờ đến tám tháng sang năm, thị trường đóng cửa lại vừa vặn ở trong lúc nghỉ hè, cô tỏ vẻ cô có thể an tâm thi đại học, Lục gia có cho tiền hay không cô đều không sao cả, đến lúc đó cô trực tiếp thi đến nơi khác đi đọc đại học, thuận tiện ở bên kia mua một bộ phòng định cư, không hề trở lại thành phố A, đây mới là mộng tưởng chân chính của cô.
Chờ sau khi đem hết thảy đều xử lý tốt, Lục Hòa Ngọc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hy vọng tình tiết đều theo như trong tiểu thuyết, quá trình thị trường chứng khoán cũng phải chính xác bằng không hậu quả rất nghiêm trọng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.